NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 7.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..
       Cửa ga Hàng Cỏ hôm nay bỗng trông sao thật bất thường. Mọi khi, giữa trưa vắng con phố mặt ga đâu có nhiều người xe đến vậy. Xe đến, xe đi cứ nườm nượp, lượng người đổ xuống toàn là bộ đội, thanh niên xung phong. Cũng có cả người mặc quần áo dân sự, nhưng không nhiều bằng. Cửa ga trông to là vậy, nay chỉ mở một phần, cứ nuốt vào được một khối người, lại đóng chặt lại. Cứ theo lịch trình bình thường thì giờ này, không có chuyến tàu khách nào đi, về. Chỉ có tàu hàng và tàu công vụ. Không khí có vẻ căng căng. Đứng bên hè đường Nam Bộ phía đối diện, Anh cứ nhớn nhác tìm kiếm. Không thấy bóng Chị đâu. Cả tiếng đồng hồ đã trôi qua, bụng đã thấy bồn chồn bần thần. Trong túi, bức điện khẩn của Chị nằm đó, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Em muốn gặp Anh gấp, rất gấp. Đợi Em ở cửa ga Hàng Cỏ lúc một giờ chiều, ngày….ở chỗ cũ" Giữa không khí khẩn trương của người, xe, quân nhân với ngổn ngang quân trang, quân dụng trước mặt, Anh càng thấy sốt ruột. Chuyện gì mà Chị điện cho Anh lên đây?! Ra đến Phủ Lý lúc sáng sớm để gửi xe đạp lên tàu, chuyến tàu khách hơn tám giờ sáng ậm ạch mãi mới đưa Anh về tới Hà Nội. Y hẹn, Anh có mặt ở chỗ này từ lúc hơn 11 giờ trưa.


Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 6.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..
       Họ về đến nhà chị Phượng lúc hơn 11 giờ đêm. Căn phòng nhỏ bé lọt giữa khu tập thể cơ quan vắng ngắt vắng ngơ. Các nhà cửa khóa im nghỉm. Cả cơ quan đi sơ tán, có mấy gian cuối dãy le lói chút đèn đêm. Họ là cơ số ở lại trông nom khu nhà. Đêm lạnh, không có ai hỏi han gì đôi bạn trẻ. Cảnh đêm hôm có người từ nơi sơ tán về qua nhà đã trở nên quá quen thuộc đến nỗi tiếng mở khóa vào giờ này không khiến cho người còn có mặt trong khu nhà bận tâm. Nhà nào chẳng vậy, đi sơ tán suốt, trong nhà chẳng còn mấy gia sản gì quý giá ngoài vài chiếc giường trơ khỏng vạt giường, hoặc bộ bàn ghế khập khiễng mốc mác. Hý hoáy một lúc, rồi Chị cũng bật được ngọn đèn góc nhà. Ánh đèn vàng nhờ yếu ớt đủ soi sáng gian nhà nhỏ bé. Căn hộ mái ngói trần cót rộng chừng mười lăm mét vuông dù không có người ăn ở hàng ngày, song vẫn ngăn nắp gọn ghẽ. Chiếc tủ đứng gỗ tạp kê góc nhà, ngay cạnh chiếc giường đôi. Cuối giường, chiếc chiếu phủ lên đống chăn màn xếp gọn ghẽ. Cách sắp xếp gường chiếu chứng tỏ vài ba ngày lại có người đảo qua nghỉ lại. Trên tường, ngoài mấy tấm ảnh gia đình, đây đó chỗ treo tấm tranh tết, chỗ dán mấy tấm quảng cáo phim, tranh cổ động về bầu cử, sản xuất, chiến đấu…Nơi trang trọng nhất là một bàn thờ gắn tường, trên đó còn nguyên bát hương với một ít chân hương, chiếc đèn dầu nhỏ bên vài chiếc chén hạt mít men nâu. Một khung ảnh lồng bức tranh truyền thần một người đàn ông bán thân đầu đội khăn xếp, áo the đen. Chị khẽ thì thào: "Bàn thờ ông nội các cháu nhà chị Phượng đấy." Thấp dưới bàn thờ một chút có chiếc khung ảnh trong cài mấy chiếc ảnh đen trắng. Tấm lớn nhất chụp hình một đôi vợ chồng, người đàn ông mặc quân phục, người đàn bà tươi cười mặc chiếc áo cánh sẫm cổ trái tim. Mấy chiếc ảnh nhỏ chụp hai đứa trẻ, một gái một trai. Đứa con trai lớn khoảng năm tuổi, con em gái cỡ hơn ba tuổi ngỏn nghẻn cười. "Căn nhà này thuộc cơ quan chồng chị Phượng. Tấm ảnh này vợ chồng anh chị chụp cách đây ba năm đấy. Giờ Anh ấy đang ở chiến trường Nam Bộ. Mấy chiếc ảnh nhỏ là bọn trẻ vừa mới chụp. Chị Phượng có được bà mẹ chồng thích lắm. Trông nom, chăm sóc mấy mẹ con chị ấy hết lòng. Bà ngoài sáu mươi rồi, nhưng còn khỏe và nhanh nhẹn. Bọn trẻ suốt ngày quanh quẩn bên bà cụ. Từ nhà bà nội sang bệnh viện chỉ hơn chục phút xe đạp. Chị Phượng đi làm suốt ngày bên khoa sản cũng yên tâm." 


Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 5.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..

       Vừa trút mình khỏi chiếc áo ngoài, tay đang lần gỡ chiếc cúc bé xíu của chiếc áo ngực thì Chị giật mình. Có tiếng động rất khẽ ngoài tấm mành cửa buồng tắm. Trong ánh đèn dầu nhập nhoạng, một khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng ló vào. Chị suýt hét lên thất thanh. Một bàn tay ướt nhẽo bịt vội tiếng kêu vừa chực thoát ra khỏi miệng, bàn tay còn lại run rẩy vuốt ve bờ vai trần. Giọng nói khê nặc mùi thuốc lào phều phào bên tai. "Cậu đây, đừng kêu thế. Ngoan nào!" Chị vội vùng mạnh người, tay ôm chặt bầu ngực vừa lộ ra non nửa, thoát nhanh cánh tay chỉ chực siết vào của gã đàn ông. "Không! Không…tôi kêu lên đây này!"
       - Thôi! Thôi! không việc gì phải ầm lên thế. Thấy trời lạnh, Cậu mang cho cháu phích nước nóng đây. Cầm lấy này, tắm nhanh kẻo lạnh.


Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

XUÂN NÀY - TRỞ LẠI NHA TRANG


       Xuân này, tôi lại có dịp trở lại thành phố Nha Trang biển đẹp. Sau gần 20 năm rời xa, nay tôi trở lại gặp một Nha Trang đang mang trên mình một vẻ đẹp riêng, hấp dẫn du khách. Từng con đường, từng công trình cũ mới đan xen nhau gợi nhớ bao kỷ niệm một thời. Hãy cùng tôi ngắm những hình ảnh chụp từ những khoảnh khắc phiêu du kỷ niệm.



Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 4.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..

       Hóa ra câu chuyện không đến nỗi "phức tạp" như Chị tưởng tượng. Anh có một cô bạn gái người Hà Nội, học lớp dưới cùng khoa có gia đình sơ tán về xã bên cùng huyện này. Nhân gặp nhau khi cùng đi Bách thảo chơi chủ nhật. Anh bùi tai nghe cô bạn rủ về thăm nhà một buổi, tiện thể đưa cô em về thăm mẹ. Hăng hái, Anh lấy xe đạp chở cô về nhà nơi sơ tán thật. Đã ăn chiều rồi mới đi mà khi đưa cô bạn về đến nhà, thấy mẹ nấu bữa cháo lươn quá ngon, cô bạn ép Anh ăn thêm bằng được một bát. Ngon thì ngon thật, vì từ bé đến lớn Anh chưa từng được ăn thứ cháo này bao giờ. Ăn xong, ngồi chơi đến hơn chín giờ tối, Anh xin phép về rồi đi thẳng đến địa điểm thực tập cách đó hơn năm cây số. Vừa đem cất các thứ và xe cộ vào phòng thì Anh thấy đau bụng. Cơn đau bụng âm ỉ rồi cộn lên khó chịu. Chỉ vừa kịp nghĩ: "Thôi rồi, tại cháo lươn rồi", Anh cứ thế đi ra nhà vệ sinh sau khi khóa cửa lại cẩn thận. Giải quyết xong hậu quả của bát cháo đêm, trở lại phòng Anh mới giật mình. Anh đã vội đi ra, tay bấm khóa mà…để quên chùm chìa khóa trong nhà. Loay hoay một mình trước dãy nhà tập thể cán bộ huyện vắng teo vắng ngắt vì mọi người đều về nghỉ chủ nhật chưa lên. Đêm xuống, không còn cách nào hơn, Anh đánh liều ngồi dựa cột thềm chờ …sáng. Không biết vì sương lạnh hay vì mất sức sau trận "Tào Tháo đuổi" mà khi tỉnh lại, Anh đã thấy mình nằm tại phòng cấp cứu bệnh viện rồi. Cũng hú vía, vì cũng chỉ bị choáng nhẹ do ngấm lạnh mất sức mà thôi, chứ nếu nặng hơn thì…

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 3.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..
       - Này, Nhung! Mày chạy đâu mà như ma đuổi thế!
       - Mày theo tao nhanh lên. Ngoài phòng khám có một ca cấp cứu. Ông Tiền trưởng khoa đang gọi mình ồi ồi kia kìa.
       Ca cấp cứu là một thanh niên. Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền trên chiếc cáng thương. Nhìn qua biết ngay là bệnh nhân rất mệt. Trán dịn mồ hôi lạnh mà chân tay lại nóng rãy. Mấy người đàn ông, đa phần trạc tuổi bệnh nhân trông có vẻ hốt hoảng.
       - Bọn tôi lên đến cơ quan thì thấy cậu ta nằm vật bên thềm dãy nhà nghỉ của cơ quan huyện. Vừa rồi cậu ấy tỉnh lại mới biết cậu ấy lên đây từ tối hôm qua. Vậy mà phòng nghỉ thì khóa, còn người thì nằm ngoài thềm. Các bác sĩ bệnh viện chăm sóc giúp chúng tôi. Cả đoàn sinh viên thực tập chỉ có sáu anh chị em. Chúng tôi gửi cậu ấy điều trị tại đây, hôm nay sẽ có người về Hà Nội báo cáo với khoa và nhà trường.

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 2


(Tiếp theo)
       …….

       - Con chào Bà! Con chào Bà! Con Út mập của Bà đây! Con Bớp đây Bà nè!
       Lũ trẻ nhao nhao, tíu tít. Đứa chạy lại ôm cổ, đứa ghé miệng thơm dây cả nước miếng lên mặt. Chị giang tay ôm tất cả lũ nhóc vào lòng, tay móc quà phân phát cho từng đứa.
       - Con chào dì ạ. Mấy đứa từ từ để Bà yên chỗ đã nào, chưa chi đã xúm xít bám quanh bà vậy thì Bà mệt còn chi. Hôm nay dì qua sớm, không đi chơi đâu sao? Má con trên lầu. Mấy bữa nay bả kêu đau đầu, nhức mỏi tay chân suốt. Bỏ tập dưỡng sinh với mấy bà hàng xóm cả mấy hôm rồi. Dì lên lầu trên chơi với má con. Nào! Mấy đứa, dang ra cho Bà lên lầu chơi với ngoại nào!
       Rời đám con nít, Chị nhẹ bước lên lầu. Trên chiếc giường đôi rộng rãi, chị Hai nằm đó, miệng nở nụ cười buồn.
       - Dì qua chơi đấy à. Bữa nay chị đỡ chút chút rồi. Huyết áp tụt thấp suốt, không lên đủ mức khiến đầu nặng như đá đeo mấy hôm liền.
       - Chị phải chịu khó dùng thuốc, chứ đừng bữa uống bữa bỏ. Chứng thiếu máu não hại sức lắm đấy. Mà phải chịu khó ăn uống chứ. Em nghe bọn nhỏ kêu má chẳng chịu ăn uống gì. Lấy sức đâu mà thuốc thang. Mà Anh đâu chị?
       - Ổng qua mấy ông bạn cựu chiến binh cùng sư đoàn. Mấy hôm vợ ốm quanh quẩn bên chị chắc tù túng, cuồng chân mỏi cẳng sao mà sáng nay thấy vợ đỡ đỡ, bạn gọi là đi liền. Đàn ông bạn bè, đàn đúm quen rồi, ngồi một mình lâu chịu đâu có nổi.

      

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (HAY NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU) - KỲ 1


          Lời người viết:
          Tôi chọn hôm nay, mồng 5 Tết Quý Tỵ - "ngày Tình yêu" (Valentine's Day) để lên trang ngày đầu năm mới với hy vọng một năm mới an lành, tràn đầy yêu thương. Xin gửi tặng đến bạn đọc gần xa, những người đã từng yêu, đang yêu và sẽ yêu một sáng tác văn chương nho nhỏ, truyện dài kỳ:

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 1

          Mông lung, tăm tối không cùng. Giữa muôn vàn va chạm của bản năng sinh tồn, người đàn bà chầm chậm bước ra khỏi thế giới vô thức. Mọi thứ xung quanh chị trông thấy đấy mà không thể gọi được tên. Trong tâm thức, chị không biết mình đang ở đâu. Mọi thứ cứ xa xa, gần gần hình cốt méo mó, vặn vẹo. Đâu đó chợt le lói chút ánh sáng yếu ớt nhập nhoạng. Chị hốt hoảng khi thấy mình không thể cụng cựa được tay chân. Cơ thể chìm xuống, chìm xuống rồi lại bỗng như bồng bềnh, bồng bềnh trỗi lên. Không thể ý thức được không gian, thời gian. Không thể định hình được vật thể trước mắt. Phía xa, từ cõi mịt mùng mê muội, mờ nhòa bỗng hiện dần lên những góc cạnh hình khối vật dụng xa lạ. Chị tỉnh lại chậm chạp sau cơn mê. Trong mớ hỗn độn cảm xúc trở lại chị mơ hồ chợt hiểu và nhớ ra, mình vừa trải qua một cuộc phẫu thuật. Xen giữa màu trắng sạch sẽ của bệnh phòng, những máy móc, dụng cụ gì đó lấp loáng. Trên bàn tay xanh xao, ống truyền mềm nối cơ thể chị với bình thuốc trên giá đỡ đầu giường. Giờ là đêm hay ngày? sao chỉ có mình chị nằm đây. Cùng với sự trở lại của nhận thức, cảm giác cơ thể chậm rãi nhận biết sự mỏi mệt nặng trĩu, mơ hồ những đánh động chai tê của cảm nhận cái đau. Lúc đầu chỉ thoáng qua như vết chạm nhẹ, càng về sau càng rõ ràng hơn sự mất vắng đâu đó của một bộ phận cơ thể. Cuối cùng thì mọi thứ cũng trở về chi tiết hơn, rõ ràng hơn. Sau lớp bông gạc, những co giật nhè nhẹ râm ran phía bụng dưới đã có thể cảm nhận được vị trí của vết mổ. Phải rồi, Chị vừa bị cắt bỏ bộ phận quan trọng nhất của thiên chức làm mẹ. Chứng bệnh u xơ dạ con quái quỷ đã dẫn đến cuộc phẫu thuật này. Với người bác sĩ phẫu thuật, chẳng qua  đây cũng chỉ là một ca mổ bình thường giữa hàng trăm, hàng nghìn lần đưa dao can thiệp vào cơ thể người bệnh. Nhưng với người đàn bà như chị, thế là chấm dứt những mong đợi làm mẹ, chấm dứt những phập phồng trông đợi. Và hơn thế, đó có phải là dấu chấm hết của những giấc mơ yêu thương đôi lứa, kết thúc những trông đợi hân hoan của hạnh phúc làm vợ, của thiên chức làm mẹ? Phải, thế là hết! Chị yêu, đã yêu thật nhiều nhưng sẽ khó, rất khó thậm chí có thể là không bao giờ những yên ấm gia đình chồng vợ đến với chị được nữa. Mà cho đến lúc này, chị đã được làm vợ ai đâu! Ở đâu đó ngoài kia, ở rất xa nơi này người chị hằng yêu dấu hồi nào đâu biết được ca phẫu thuật bình thường này?! Và Anh cũng đâu biết, ca mổ đã lấy đi từ cuộc đời của Chị những gì? Chị biết chỉ mình chị phải chịu đựng điều kinh khủng này. Và mang nó suốt đời, đóng kín niêm phong niềm mong ước đàn bà, có chồng và có những đứa con. Nước mắt tràn mi, chị nghiêng mặt bên gối, để mặc những dòng nước mắt tiếc nuối pha chút tủi hờn thấm loang trên mặt vải chiếc gối mềm.


         

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

NGƯỜI KHÁCH ĐỒNG HÀNH TRÊN CHUYẾN TÀU BẮC NAM (Tiếp) - Truyện ngắn.

(Tiếp theo và hết)
.........

       Tôi quay sang cô nhân viên trực toa:
       - Phiền chị thế này nhé. Tôi vừa cho cô gái dùng trứng, gừng để đánh cảm từ bên trong. Chị khẽ nhắc cô gái chỉ chỗ lấy quần áo ra để cạnh gối. Đắp chăn kín ngang miệng cho cô ấy. Khoảng nửa tiếng nữa, cô ấy sẽ đổ rất nhiều mồ hôi. Khi nào thấy ướt hết quần áo, chị giúp cô ấy cởi bỏ ra, mặc bộ khác vào. Cứ như vậy, ướt lại thay. Chỉ ba lần là thấm hết mồ hôi ra, nếu tốt, cô ấy sẽ được giải cảm. Tôi là đàn ông, không tiện làm việc này.
       - Vâng, anh cứ để tôi.
       Quả nhiên, sau nửa tiếng, cô gái đã ra mồ hôi ướt đẫm bộ quần áo đang mặc. Cô nhân viên giúp cô gái lau khô người, thay bộ khác xong thì tàu vào ga Vinh.
       - Anh trông nom cố ấy một lúc nhé, tôi phải làm nhiệm vụ đón khách lên tàu.
       Cô nhân viên đường sắt kéo tay tôi lên ngồi ghé bên chiếc giường tầng trên rồi nhảy xuống, ra đầu toa chuẩn bị đón khách. Bà cụ già cùng anh bộ đội nhẹ nhàng chào tôi rồi tiến ra cửa toa. Tàu dừng bánh. Tiếng hành khách lên xuống toa tàu lao xao. Toa tôi chỉ thêm có một hành khách. Một phụ nữ trung tuổi lên toa thay vào chiếc giường của bà cụ. Thế là toa của tôi chỉ có ba hành khách, trong đó, chỉ có mỗi tôi là đàn ông.

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

NGƯỜI KHÁCH ĐỒNG HÀNH TRÊN CHUYẾN TÀU BẮC NAM - (Truyện ngắn.)


         Một ngày đầu mùa mưa trên thành phố Hồ Chí Minh. Tôi ngồi yên lặng trước ly cà phê đen nóng. Tiệm Café Trung Nguyên Sport trên đường Trần Quốc Toản, giáp ngã ba Hai Bà Trưng, quận 1, gần Chợ Tân Định nhìn ra đường phố bên ngoài qua ô cửa sổ kính dày, trong suốt. Mới đầu giờ sáng mà quán đã khá đông khách. Trong tiếng nhạc êm nhẹ, tôi chợt cảm giác có người đang nhìn mình. Kia rồi, chỉ cách nơi tôi ngồi hai dãy bàn, có một người thiếu phụ đang nhìn về phía tôi chăm chú. Thấy tôi đưa mắt dò hỏi, người thiếu phụ bỏ đôi kiếng mát, lộ rõ toàn bộ gương mặt thanh tú. Trông quen quen. Lục tìm trong ký ức, giữa bao nhiêu khuôn mặt quen biết tôi không thể nhớ ra người thiếu phụ nọ. Nhưng vẻ mặt rất quen, ít nhất là đã được gặp ở đâu đó. Chợt người thiếu phụ bưng ly nước hoa quả rời chỗ tiến đến chiếc ghế còn trống nơi bàn tôi ngồi. Nghiêng mình lịch sự, chị hỏi nhỏ:"Anh cho phép em ngồi cùng bàn nha!". Tôi vội đáp: "Xin chị cứ tự nhiên, tôi chỉ có một mình ở bàn này". Chị nhẹ nhàng ngồi xuống, miệng cười mỉm duyên dáng. Nụ cười, phải rồi…nụ cười này trông thật quen thuộc. Song tôi vẫn chịu, không nhận ra người thiếu phụ là ai.