NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 11.


(Tiếp theo kỳ trước)
       …..
       Chiếc taxi bốn chỗ dừng đỗ trước con hẻm trên đường Hai Bà Trưng, quận Một. Theo chân Chị, Anh bước vào phía trong. Phía ngoài, con hẻm trông không lớn, nhưng bên trong các ngôi nhà dựa vào nhau san sát. Tận cuối hẻm, một phần của bên hông ngôi nhà ba lầu chắn họ lại. Mặt trước của ngôi nhà chắc có mặt tiền trên một đường phố nào đó phía Tây. Một chiếc cầu thang sắt dẫn lên ô cửa nhỏ tầng hai. Bước qua cửa, trước mắt Anh là ba bốn cánh cửa khác nhau của mấy căn phòng cùng chung một hành lang hẹp. Chị tra khóa, mở cửa căn hộ sau cùng và nhanh nhẹn bước vào. Phía sau những cánh cửa đóng kín của các căn hộ khác, không chút âm thanh nào lọt qua. Trái ngược với không gian ồn ã ngoài kia, trong này mọi thứ đều lặng phắc.


Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 10.


(Tiếp theo kỳ trước)
          ........
            Ngày đó, sau chuyến đi vô vọng tới bệnh viện huyện Đan Phượng và nhận được thông tin chuyển vùng công tác bất ngờ về Chị, Anh trở về trong tâm trạng thật buồn. Chiến tranh kêt thúc, đất nước thống nhất liền một giải. Sau những hồ hởi vì niềm vui hòa bình, cuộc sống cựa mình chậm chạp. Đóng kín tâm trạng, Anh chật vật cố quên đi quá khứ yêu thương. Tình yêu năm nào để lại dấu hằn như vết thương chờ lành sẹo. Không có người con gái nào làm Anh vơi nhớ Chị, những quan hệ mới không đủ lấp đầy cảm xúc yêu đương từng có. Tình yêu đầu đời trong gian khó, vất vả để lại quá nhiều mốc dấu mà những quan hệ mới không sao khỏa lấp nổi. Mọi tâm trí Anh đổ dồn vào công việc chuyên môn. Có lẽ điều đó giúp được Anh phần nào khi những kết quả làm việc dẫn Anh đến một vài thành công nho nhỏ. Những năm tháng miệt mài theo học các khóa đào tạo sau đại học khiến Anh vơi bớt nỗi buồn riêng. Kết thúc những năm học vừa học vừa làm vất vả, Anh bảo vệ thành công luận văn sau đại học. Anh chuyển vùng công tác về Hà Nội, gần quê hương và các bậc sinh thành. Những quan hệ mới, cộng với sự vun quén của gia đình, bè bạn  giúp Anh lập gia đình khi tuổi vừa ngoài ba mươi, tuổi mà quan niệm xưa từng cho rằng đã phải "tam thập nhi lập". Người bạn đời của Anh cũng là công chức nhà nước, kém Anh sáu tuổi không tài sắc nổi trội mà hiền hậu, nhu mì. Xuất thân từ một gia đình bình thường, cô học hành rồi ở lại công tác tại Hà Nội. Họ xây đắp gia đình nhỏ giữa muôn vàn khó khăn, chật vật sinh sống trong lòng thủ đô đất chật người đông. Xoay trở đủ kiểu, ngoài giờ công tác Anh tìm đủ việc để làm thêm kiếm sống. Tùng tiệm chi tiêu, chấp nhận hoàn cảnh hiện tại với nhu cầu sống tối thiểu, họ lần lượt cho ra đời hai đứa con gái. Ít năm sau, lần lượt các bậc sinh thành của hai bên gia đình Anh qua đời. Như bao tổ ấm khác giữa thủ đô cái gia đình nhỏ bé ấy lội được qua những năm khó khăn để rồi bước vào thế kỷ mới với tâm trạng chờ đợi cuộc sống sớm cải thiện. Hết lo đời sống gia đình, lại lo nuôi con ăn học. Chẳng mấy chốc, những đứa con của họ tách dần khỏi gia đình. Chúng có công ăn việc làm, có gia đình riêng. Hai vợ chồng Anh bằng lòng với cuộc sống khiêm nhường giữa thành phố đông đúc. Họ đang hoàn thành nốt những năm tháng cuối của sự nghiệp cá nhân. Trước mắt họ, là những năm tháng chờ đợi được nghỉ ngơi an nhàn. Anh chỉ còn dăm năm công tác, vợ Anh đã xin nghỉ hưu trước tuổi. Giờ thì, khi những đứa trẻ con được sinh ra bà lại mải miết lo cho các cháu. Có khi, cả tháng trời Anh ở nhà một mình.

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 9.(Phần 2)

(Tiếp phần 1)
....

     Khi Em buộc phải rời xa Anh cũng là lúc cuộc đời Em rẽ sang khúc quanh khác. Em chuyển ngành khỏi cơ quan dân sự bởi nguyện vọng gia đình và theo vợ chồng chị gái em công tác tại một đoàn chuyên gia quân sự giúp nước bạn Lào cho tới năm 1982. Cuộc chiến tranh biên giới phía Tây Nam kết thúc, năm 1983 đơn vị bọn em từ Lào lại được lệnh bổ sung vào quân số quân đoàn 7, tiếp tục công tác tại thủ đô Phnom Penh cho đến ngày rút khỏi nước bạn về thành phố Hồ Chí Minh vào cuối năm 1989. Chỉ sau đó ít tháng, em xuất ngũ, chuyển ngành về một cơ quan dân sự. Chị Loan và anh Cương hiện đã nghỉ hưu cả dăm năm nay rồi. Gia đình anh chị hiện cư trú tại quận 3, gần cơ quan em làm việc hiện nay. Anh chị và các cháu đều khỏe. Hai cháu Thanh, Hồng đã xây dựng gia đình và mỗi đứa đã có một hai mặt con cả. Chỉ còn cháu Dương, ngoài ba mươi rồi mà chưa vợ con gì. Dương nó công tác ở nhà ga hàng không Tân Sơn Nhất, vẫn đang ở cùng bố mẹ. 

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 9.(Phần 1)


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..
          Trong tiếng rì rào đều đều của động cơ, khung cảnh bên đường loang loáng lướt qua. Chiếc Toyota mười hai chỗ ngồi lướt nhẹ trong nắng sớm. Trong xe, những khuôn mặt ngái ngủ gật gà gật gù. Tiết tấu vui vẻ và nhạc điệu bài hát "Hà nội những năm hai nghìn" của nhạc sĩ Trần Tiến ngân nga thoảng nhẹ. Anh đưa mắt nhìn mọi người chung quanh. Họ là những đồng nghiệp của Anh. Phía trước, một cuộc hội thảo khoa học đang chờ họ giữa thành phố Hạ Long. Xuất phát từ Hà Nội năm giờ sáng, chỉ hơn nửa tiếng nữa họ sẽ có mặt tại nơi dừng nghỉ. Khuôn mặt bình thản của cậu Long - lái xe cơ quan hướng chăm chú về phía trước. Trên xe, chỉ có Anh và cậu ta là tỉnh như sáo. Mấy cô cậu cùng đi đang tuổi ăn tuổi ngủ tranh thủ chợp mắt bù giấc ngủ sớm bị cắt xén bất thường bởi chuyến đi. Cuộc hội thảo nằm trong chương trình hợp tác của Viện với một số tỉnh thành vùng Đông - Bắc. Họ sẽ làm việc và nghỉ ngơi ở đó bốn ngày. Mới đó vậy thôi mà lằn ranh giữa hai thế kỷ vừa bị bỏ lại, đây đã là những  ngày tháng đầu tiên của thế kỷ mới. Năm 2000, nội cái tên gọi đã đủ gây nên nỗi háo hức thay đổi.

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 8


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..

       Hơn bốn tháng sau đó, Anh có mặt tại khoa hồi sức cấp cứu bệnh viện huyện Đan Phượng. Những y bác sĩ trong khoa thân mật chào đón Anh, người bệnh nhân cũ của họ, người bạn trai của đồng nghiệp ngày nào. Mọi người vui đó mà lại bối rối ngay đó. Họ không thể tưởng tượng ra rằng, Anh không hề biết cô Tuyết bác sĩ gây mê hồi sức đã chuyển khỏi bệnh viện. Họ cứ nghĩ rằng, Anh ghé qua để nhắn giúp Tuyết việc gì. Phải khó khăn lắm, cô Nhung y sĩ mới nói được rằng: "Em tưởng Anh biết việc Tuyết nó chuyển ngành sang bên quân đội rồi chứ. Thế Anh không biết gì thật sao?" Thế ra là Tuyết đã chuyển về quân y viện binh chủng tăng thiết giáp nơi chị gái công tác. Đơn vị Chị cùng bộ tư lệnh quân chủng nơi anh rể làm trợ lý tư lệnh trưởng sau khi tiếp cận công việc tại quân khu Bốn đã được Bộ tổng điều sang giúp các bạn Lào xây dựng hậu cứ Xa-va-na-khet cho quân đội giải phóng nhân dân Lào. Chị Nguyệt, Phó giám đốc bệnh viện, chị Lan trưởng khoa Ngoại có chồng công tác bên quân đội dù không được biết chi tiết cũng đều xác nhận thông tin này. Các chị cũng bất ngờ vì Tuyết và Anh không gặp nhau được bữa nào kể từ sau ngày Tuyết chuyển ngành. Nhẹ nhàng an ủi Anh, các chị đều cho rằng khi ổn định  công việc, thế nào Tuyết cũng thư cho Anh biết tình hình. So với mặt trận phía Nam, thư từ gửi về Việt Nam từ chiến trường C thuận lợi hơn. "Thế nào rồi Tuyết nó cũng viết thư về cho chú. Chịu khó chờ một chút!" Chị Nguyệt nhỏ nhẹ an ủi anh, song đôi mắt chợt nhìn đi thật xa, trống vắng. Chị biết, nói vậy cũng chỉ để an ủi thôi, chị nào có thể giúp gì cho chàng trai này được hơn thế. 

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 7.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..
       Cửa ga Hàng Cỏ hôm nay bỗng trông sao thật bất thường. Mọi khi, giữa trưa vắng con phố mặt ga đâu có nhiều người xe đến vậy. Xe đến, xe đi cứ nườm nượp, lượng người đổ xuống toàn là bộ đội, thanh niên xung phong. Cũng có cả người mặc quần áo dân sự, nhưng không nhiều bằng. Cửa ga trông to là vậy, nay chỉ mở một phần, cứ nuốt vào được một khối người, lại đóng chặt lại. Cứ theo lịch trình bình thường thì giờ này, không có chuyến tàu khách nào đi, về. Chỉ có tàu hàng và tàu công vụ. Không khí có vẻ căng căng. Đứng bên hè đường Nam Bộ phía đối diện, Anh cứ nhớn nhác tìm kiếm. Không thấy bóng Chị đâu. Cả tiếng đồng hồ đã trôi qua, bụng đã thấy bồn chồn bần thần. Trong túi, bức điện khẩn của Chị nằm đó, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Em muốn gặp Anh gấp, rất gấp. Đợi Em ở cửa ga Hàng Cỏ lúc một giờ chiều, ngày….ở chỗ cũ" Giữa không khí khẩn trương của người, xe, quân nhân với ngổn ngang quân trang, quân dụng trước mặt, Anh càng thấy sốt ruột. Chuyện gì mà Chị điện cho Anh lên đây?! Ra đến Phủ Lý lúc sáng sớm để gửi xe đạp lên tàu, chuyến tàu khách hơn tám giờ sáng ậm ạch mãi mới đưa Anh về tới Hà Nội. Y hẹn, Anh có mặt ở chỗ này từ lúc hơn 11 giờ trưa.


Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 6.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..
       Họ về đến nhà chị Phượng lúc hơn 11 giờ đêm. Căn phòng nhỏ bé lọt giữa khu tập thể cơ quan vắng ngắt vắng ngơ. Các nhà cửa khóa im nghỉm. Cả cơ quan đi sơ tán, có mấy gian cuối dãy le lói chút đèn đêm. Họ là cơ số ở lại trông nom khu nhà. Đêm lạnh, không có ai hỏi han gì đôi bạn trẻ. Cảnh đêm hôm có người từ nơi sơ tán về qua nhà đã trở nên quá quen thuộc đến nỗi tiếng mở khóa vào giờ này không khiến cho người còn có mặt trong khu nhà bận tâm. Nhà nào chẳng vậy, đi sơ tán suốt, trong nhà chẳng còn mấy gia sản gì quý giá ngoài vài chiếc giường trơ khỏng vạt giường, hoặc bộ bàn ghế khập khiễng mốc mác. Hý hoáy một lúc, rồi Chị cũng bật được ngọn đèn góc nhà. Ánh đèn vàng nhờ yếu ớt đủ soi sáng gian nhà nhỏ bé. Căn hộ mái ngói trần cót rộng chừng mười lăm mét vuông dù không có người ăn ở hàng ngày, song vẫn ngăn nắp gọn ghẽ. Chiếc tủ đứng gỗ tạp kê góc nhà, ngay cạnh chiếc giường đôi. Cuối giường, chiếc chiếu phủ lên đống chăn màn xếp gọn ghẽ. Cách sắp xếp gường chiếu chứng tỏ vài ba ngày lại có người đảo qua nghỉ lại. Trên tường, ngoài mấy tấm ảnh gia đình, đây đó chỗ treo tấm tranh tết, chỗ dán mấy tấm quảng cáo phim, tranh cổ động về bầu cử, sản xuất, chiến đấu…Nơi trang trọng nhất là một bàn thờ gắn tường, trên đó còn nguyên bát hương với một ít chân hương, chiếc đèn dầu nhỏ bên vài chiếc chén hạt mít men nâu. Một khung ảnh lồng bức tranh truyền thần một người đàn ông bán thân đầu đội khăn xếp, áo the đen. Chị khẽ thì thào: "Bàn thờ ông nội các cháu nhà chị Phượng đấy." Thấp dưới bàn thờ một chút có chiếc khung ảnh trong cài mấy chiếc ảnh đen trắng. Tấm lớn nhất chụp hình một đôi vợ chồng, người đàn ông mặc quân phục, người đàn bà tươi cười mặc chiếc áo cánh sẫm cổ trái tim. Mấy chiếc ảnh nhỏ chụp hai đứa trẻ, một gái một trai. Đứa con trai lớn khoảng năm tuổi, con em gái cỡ hơn ba tuổi ngỏn nghẻn cười. "Căn nhà này thuộc cơ quan chồng chị Phượng. Tấm ảnh này vợ chồng anh chị chụp cách đây ba năm đấy. Giờ Anh ấy đang ở chiến trường Nam Bộ. Mấy chiếc ảnh nhỏ là bọn trẻ vừa mới chụp. Chị Phượng có được bà mẹ chồng thích lắm. Trông nom, chăm sóc mấy mẹ con chị ấy hết lòng. Bà ngoài sáu mươi rồi, nhưng còn khỏe và nhanh nhẹn. Bọn trẻ suốt ngày quanh quẩn bên bà cụ. Từ nhà bà nội sang bệnh viện chỉ hơn chục phút xe đạp. Chị Phượng đi làm suốt ngày bên khoa sản cũng yên tâm." 


Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 5.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..

       Vừa trút mình khỏi chiếc áo ngoài, tay đang lần gỡ chiếc cúc bé xíu của chiếc áo ngực thì Chị giật mình. Có tiếng động rất khẽ ngoài tấm mành cửa buồng tắm. Trong ánh đèn dầu nhập nhoạng, một khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng ló vào. Chị suýt hét lên thất thanh. Một bàn tay ướt nhẽo bịt vội tiếng kêu vừa chực thoát ra khỏi miệng, bàn tay còn lại run rẩy vuốt ve bờ vai trần. Giọng nói khê nặc mùi thuốc lào phều phào bên tai. "Cậu đây, đừng kêu thế. Ngoan nào!" Chị vội vùng mạnh người, tay ôm chặt bầu ngực vừa lộ ra non nửa, thoát nhanh cánh tay chỉ chực siết vào của gã đàn ông. "Không! Không…tôi kêu lên đây này!"
       - Thôi! Thôi! không việc gì phải ầm lên thế. Thấy trời lạnh, Cậu mang cho cháu phích nước nóng đây. Cầm lấy này, tắm nhanh kẻo lạnh.


Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

XUÂN NÀY - TRỞ LẠI NHA TRANG


       Xuân này, tôi lại có dịp trở lại thành phố Nha Trang biển đẹp. Sau gần 20 năm rời xa, nay tôi trở lại gặp một Nha Trang đang mang trên mình một vẻ đẹp riêng, hấp dẫn du khách. Từng con đường, từng công trình cũ mới đan xen nhau gợi nhớ bao kỷ niệm một thời. Hãy cùng tôi ngắm những hình ảnh chụp từ những khoảnh khắc phiêu du kỷ niệm.



Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 4.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..

       Hóa ra câu chuyện không đến nỗi "phức tạp" như Chị tưởng tượng. Anh có một cô bạn gái người Hà Nội, học lớp dưới cùng khoa có gia đình sơ tán về xã bên cùng huyện này. Nhân gặp nhau khi cùng đi Bách thảo chơi chủ nhật. Anh bùi tai nghe cô bạn rủ về thăm nhà một buổi, tiện thể đưa cô em về thăm mẹ. Hăng hái, Anh lấy xe đạp chở cô về nhà nơi sơ tán thật. Đã ăn chiều rồi mới đi mà khi đưa cô bạn về đến nhà, thấy mẹ nấu bữa cháo lươn quá ngon, cô bạn ép Anh ăn thêm bằng được một bát. Ngon thì ngon thật, vì từ bé đến lớn Anh chưa từng được ăn thứ cháo này bao giờ. Ăn xong, ngồi chơi đến hơn chín giờ tối, Anh xin phép về rồi đi thẳng đến địa điểm thực tập cách đó hơn năm cây số. Vừa đem cất các thứ và xe cộ vào phòng thì Anh thấy đau bụng. Cơn đau bụng âm ỉ rồi cộn lên khó chịu. Chỉ vừa kịp nghĩ: "Thôi rồi, tại cháo lươn rồi", Anh cứ thế đi ra nhà vệ sinh sau khi khóa cửa lại cẩn thận. Giải quyết xong hậu quả của bát cháo đêm, trở lại phòng Anh mới giật mình. Anh đã vội đi ra, tay bấm khóa mà…để quên chùm chìa khóa trong nhà. Loay hoay một mình trước dãy nhà tập thể cán bộ huyện vắng teo vắng ngắt vì mọi người đều về nghỉ chủ nhật chưa lên. Đêm xuống, không còn cách nào hơn, Anh đánh liều ngồi dựa cột thềm chờ …sáng. Không biết vì sương lạnh hay vì mất sức sau trận "Tào Tháo đuổi" mà khi tỉnh lại, Anh đã thấy mình nằm tại phòng cấp cứu bệnh viện rồi. Cũng hú vía, vì cũng chỉ bị choáng nhẹ do ngấm lạnh mất sức mà thôi, chứ nếu nặng hơn thì…

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 3.


(Tiếp theo kỳ trước)
          …..
       - Này, Nhung! Mày chạy đâu mà như ma đuổi thế!
       - Mày theo tao nhanh lên. Ngoài phòng khám có một ca cấp cứu. Ông Tiền trưởng khoa đang gọi mình ồi ồi kia kìa.
       Ca cấp cứu là một thanh niên. Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền trên chiếc cáng thương. Nhìn qua biết ngay là bệnh nhân rất mệt. Trán dịn mồ hôi lạnh mà chân tay lại nóng rãy. Mấy người đàn ông, đa phần trạc tuổi bệnh nhân trông có vẻ hốt hoảng.
       - Bọn tôi lên đến cơ quan thì thấy cậu ta nằm vật bên thềm dãy nhà nghỉ của cơ quan huyện. Vừa rồi cậu ấy tỉnh lại mới biết cậu ấy lên đây từ tối hôm qua. Vậy mà phòng nghỉ thì khóa, còn người thì nằm ngoài thềm. Các bác sĩ bệnh viện chăm sóc giúp chúng tôi. Cả đoàn sinh viên thực tập chỉ có sáu anh chị em. Chúng tôi gửi cậu ấy điều trị tại đây, hôm nay sẽ có người về Hà Nội báo cáo với khoa và nhà trường.

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 2


(Tiếp theo)
       …….

       - Con chào Bà! Con chào Bà! Con Út mập của Bà đây! Con Bớp đây Bà nè!
       Lũ trẻ nhao nhao, tíu tít. Đứa chạy lại ôm cổ, đứa ghé miệng thơm dây cả nước miếng lên mặt. Chị giang tay ôm tất cả lũ nhóc vào lòng, tay móc quà phân phát cho từng đứa.
       - Con chào dì ạ. Mấy đứa từ từ để Bà yên chỗ đã nào, chưa chi đã xúm xít bám quanh bà vậy thì Bà mệt còn chi. Hôm nay dì qua sớm, không đi chơi đâu sao? Má con trên lầu. Mấy bữa nay bả kêu đau đầu, nhức mỏi tay chân suốt. Bỏ tập dưỡng sinh với mấy bà hàng xóm cả mấy hôm rồi. Dì lên lầu trên chơi với má con. Nào! Mấy đứa, dang ra cho Bà lên lầu chơi với ngoại nào!
       Rời đám con nít, Chị nhẹ bước lên lầu. Trên chiếc giường đôi rộng rãi, chị Hai nằm đó, miệng nở nụ cười buồn.
       - Dì qua chơi đấy à. Bữa nay chị đỡ chút chút rồi. Huyết áp tụt thấp suốt, không lên đủ mức khiến đầu nặng như đá đeo mấy hôm liền.
       - Chị phải chịu khó dùng thuốc, chứ đừng bữa uống bữa bỏ. Chứng thiếu máu não hại sức lắm đấy. Mà phải chịu khó ăn uống chứ. Em nghe bọn nhỏ kêu má chẳng chịu ăn uống gì. Lấy sức đâu mà thuốc thang. Mà Anh đâu chị?
       - Ổng qua mấy ông bạn cựu chiến binh cùng sư đoàn. Mấy hôm vợ ốm quanh quẩn bên chị chắc tù túng, cuồng chân mỏi cẳng sao mà sáng nay thấy vợ đỡ đỡ, bạn gọi là đi liền. Đàn ông bạn bè, đàn đúm quen rồi, ngồi một mình lâu chịu đâu có nổi.

      

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (HAY NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU) - KỲ 1


          Lời người viết:
          Tôi chọn hôm nay, mồng 5 Tết Quý Tỵ - "ngày Tình yêu" (Valentine's Day) để lên trang ngày đầu năm mới với hy vọng một năm mới an lành, tràn đầy yêu thương. Xin gửi tặng đến bạn đọc gần xa, những người đã từng yêu, đang yêu và sẽ yêu một sáng tác văn chương nho nhỏ, truyện dài kỳ:

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 1

          Mông lung, tăm tối không cùng. Giữa muôn vàn va chạm của bản năng sinh tồn, người đàn bà chầm chậm bước ra khỏi thế giới vô thức. Mọi thứ xung quanh chị trông thấy đấy mà không thể gọi được tên. Trong tâm thức, chị không biết mình đang ở đâu. Mọi thứ cứ xa xa, gần gần hình cốt méo mó, vặn vẹo. Đâu đó chợt le lói chút ánh sáng yếu ớt nhập nhoạng. Chị hốt hoảng khi thấy mình không thể cụng cựa được tay chân. Cơ thể chìm xuống, chìm xuống rồi lại bỗng như bồng bềnh, bồng bềnh trỗi lên. Không thể ý thức được không gian, thời gian. Không thể định hình được vật thể trước mắt. Phía xa, từ cõi mịt mùng mê muội, mờ nhòa bỗng hiện dần lên những góc cạnh hình khối vật dụng xa lạ. Chị tỉnh lại chậm chạp sau cơn mê. Trong mớ hỗn độn cảm xúc trở lại chị mơ hồ chợt hiểu và nhớ ra, mình vừa trải qua một cuộc phẫu thuật. Xen giữa màu trắng sạch sẽ của bệnh phòng, những máy móc, dụng cụ gì đó lấp loáng. Trên bàn tay xanh xao, ống truyền mềm nối cơ thể chị với bình thuốc trên giá đỡ đầu giường. Giờ là đêm hay ngày? sao chỉ có mình chị nằm đây. Cùng với sự trở lại của nhận thức, cảm giác cơ thể chậm rãi nhận biết sự mỏi mệt nặng trĩu, mơ hồ những đánh động chai tê của cảm nhận cái đau. Lúc đầu chỉ thoáng qua như vết chạm nhẹ, càng về sau càng rõ ràng hơn sự mất vắng đâu đó của một bộ phận cơ thể. Cuối cùng thì mọi thứ cũng trở về chi tiết hơn, rõ ràng hơn. Sau lớp bông gạc, những co giật nhè nhẹ râm ran phía bụng dưới đã có thể cảm nhận được vị trí của vết mổ. Phải rồi, Chị vừa bị cắt bỏ bộ phận quan trọng nhất của thiên chức làm mẹ. Chứng bệnh u xơ dạ con quái quỷ đã dẫn đến cuộc phẫu thuật này. Với người bác sĩ phẫu thuật, chẳng qua  đây cũng chỉ là một ca mổ bình thường giữa hàng trăm, hàng nghìn lần đưa dao can thiệp vào cơ thể người bệnh. Nhưng với người đàn bà như chị, thế là chấm dứt những mong đợi làm mẹ, chấm dứt những phập phồng trông đợi. Và hơn thế, đó có phải là dấu chấm hết của những giấc mơ yêu thương đôi lứa, kết thúc những trông đợi hân hoan của hạnh phúc làm vợ, của thiên chức làm mẹ? Phải, thế là hết! Chị yêu, đã yêu thật nhiều nhưng sẽ khó, rất khó thậm chí có thể là không bao giờ những yên ấm gia đình chồng vợ đến với chị được nữa. Mà cho đến lúc này, chị đã được làm vợ ai đâu! Ở đâu đó ngoài kia, ở rất xa nơi này người chị hằng yêu dấu hồi nào đâu biết được ca phẫu thuật bình thường này?! Và Anh cũng đâu biết, ca mổ đã lấy đi từ cuộc đời của Chị những gì? Chị biết chỉ mình chị phải chịu đựng điều kinh khủng này. Và mang nó suốt đời, đóng kín niêm phong niềm mong ước đàn bà, có chồng và có những đứa con. Nước mắt tràn mi, chị nghiêng mặt bên gối, để mặc những dòng nước mắt tiếc nuối pha chút tủi hờn thấm loang trên mặt vải chiếc gối mềm.


         

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

NGƯỜI KHÁCH ĐỒNG HÀNH TRÊN CHUYẾN TÀU BẮC NAM (Tiếp) - Truyện ngắn.

(Tiếp theo và hết)
.........

       Tôi quay sang cô nhân viên trực toa:
       - Phiền chị thế này nhé. Tôi vừa cho cô gái dùng trứng, gừng để đánh cảm từ bên trong. Chị khẽ nhắc cô gái chỉ chỗ lấy quần áo ra để cạnh gối. Đắp chăn kín ngang miệng cho cô ấy. Khoảng nửa tiếng nữa, cô ấy sẽ đổ rất nhiều mồ hôi. Khi nào thấy ướt hết quần áo, chị giúp cô ấy cởi bỏ ra, mặc bộ khác vào. Cứ như vậy, ướt lại thay. Chỉ ba lần là thấm hết mồ hôi ra, nếu tốt, cô ấy sẽ được giải cảm. Tôi là đàn ông, không tiện làm việc này.
       - Vâng, anh cứ để tôi.
       Quả nhiên, sau nửa tiếng, cô gái đã ra mồ hôi ướt đẫm bộ quần áo đang mặc. Cô nhân viên giúp cô gái lau khô người, thay bộ khác xong thì tàu vào ga Vinh.
       - Anh trông nom cố ấy một lúc nhé, tôi phải làm nhiệm vụ đón khách lên tàu.
       Cô nhân viên đường sắt kéo tay tôi lên ngồi ghé bên chiếc giường tầng trên rồi nhảy xuống, ra đầu toa chuẩn bị đón khách. Bà cụ già cùng anh bộ đội nhẹ nhàng chào tôi rồi tiến ra cửa toa. Tàu dừng bánh. Tiếng hành khách lên xuống toa tàu lao xao. Toa tôi chỉ thêm có một hành khách. Một phụ nữ trung tuổi lên toa thay vào chiếc giường của bà cụ. Thế là toa của tôi chỉ có ba hành khách, trong đó, chỉ có mỗi tôi là đàn ông.

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

NGƯỜI KHÁCH ĐỒNG HÀNH TRÊN CHUYẾN TÀU BẮC NAM - (Truyện ngắn.)


         Một ngày đầu mùa mưa trên thành phố Hồ Chí Minh. Tôi ngồi yên lặng trước ly cà phê đen nóng. Tiệm Café Trung Nguyên Sport trên đường Trần Quốc Toản, giáp ngã ba Hai Bà Trưng, quận 1, gần Chợ Tân Định nhìn ra đường phố bên ngoài qua ô cửa sổ kính dày, trong suốt. Mới đầu giờ sáng mà quán đã khá đông khách. Trong tiếng nhạc êm nhẹ, tôi chợt cảm giác có người đang nhìn mình. Kia rồi, chỉ cách nơi tôi ngồi hai dãy bàn, có một người thiếu phụ đang nhìn về phía tôi chăm chú. Thấy tôi đưa mắt dò hỏi, người thiếu phụ bỏ đôi kiếng mát, lộ rõ toàn bộ gương mặt thanh tú. Trông quen quen. Lục tìm trong ký ức, giữa bao nhiêu khuôn mặt quen biết tôi không thể nhớ ra người thiếu phụ nọ. Nhưng vẻ mặt rất quen, ít nhất là đã được gặp ở đâu đó. Chợt người thiếu phụ bưng ly nước hoa quả rời chỗ tiến đến chiếc ghế còn trống nơi bàn tôi ngồi. Nghiêng mình lịch sự, chị hỏi nhỏ:"Anh cho phép em ngồi cùng bàn nha!". Tôi vội đáp: "Xin chị cứ tự nhiên, tôi chỉ có một mình ở bàn này". Chị nhẹ nhàng ngồi xuống, miệng cười mỉm duyên dáng. Nụ cười, phải rồi…nụ cười này trông thật quen thuộc. Song tôi vẫn chịu, không nhận ra người thiếu phụ là ai.
      

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

LỄ HỘI ĐÌNH CHÙA DƯỠNG THÁI XÃ PHÚC THÀNH, HUYỆN KIM THÀNH TỈNH HẢI DƯƠNG


           Vào thế kỷ 18, 19 làng Dưỡng Thái còn thuộc tổng Bất Nạo, huyện Kim Thành, trấn Hải Dương. Sau cách mạng tháng 8/1945 thôn Dưỡng Thái thuộc xã Phúc Thành, Hải Dương. Xã Phúc Thành nằm ở phía Bắc huyện Kim Thành, có hai thôn là Dưỡng Thái và An Thái. Nghị định số 57/NĐ-CP ngày 07/10/1995 của Thủ tướng Chính phủ tách thôn An Thái và một phần xóm 3 thôn Dưỡng Thái thành lập Thị trấn Phú Thái. Phần còn lại của thôn Dưỡng Thái là xã Phúc Thành ngày nay. Xã Phúc Thành nằm bên đường Quốc lộ 5 tuyến Hà Nội - Hải phòng, có vị trí chiến lược  hết sức quan trọng cho giao thương, kinh tế và phát triển văn hóa, du lịch. Phía Bắc, giáp sông Kinh Môn nhìn về phía đỉnh An Phụ nơi thờ An Sinh Vương Trần Liễu. Phía Nam giáp với xã Kim Anh. Phía Đông giáp thị trấn Phú Thái và sông Kinh Môn. Phía Tây giáp với xã Kim Xuyên. Xã Phúc Thành có cụm di tích lịch sử quốc gia là Đình - Chùa Dưỡng Thái, là một trong số ít các di tích bao gồm cả đình và chùa (toàn tỉnh chỉ có 11 di tích đình - chùa là DTLSQG)([1])cùng được công nhận là di tích lịch sử quốc gia theo Quyết định số 1568 QĐ/BT ngày 20-4-1995. Đình - Chùa Dưỡng Thái còn có vị trí mở đầu tuyến các di tích quan trọng trong tiểu vùng Kim Thành - Kinh Môn với một loạt di tích quan trọng, có ý nghĩa vùng văn hóa trọng điểm của tỉnh Hải Dương như Đình Huề Trì, khu di tích An Phụ - Tượng đài Trần Hưng Đạo, động Kính Chủ…Đó là những địa danh quá quen thuộc đối với khách thập phương và xứng đáng  được coi là một trong những tài nguyên du lịch của tỉnh.
         

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

NGƯỜI ĐÀN BÀ SỐNG MỘT MÌNH TRONG CĂN NHÀ CUỐI NGÕ. - (Truyện ngắn.) BÌNH DƯƠNG


       Đêm mùa đông thật lạnh. Chị kéo chiếc chăn len dày lên ngang cổ, khẽ xuýt xoa. Mùa đông năm nay sao lạnh thế. Đã quá nửa đêm, giấc ngủ cứ chập chờn mãi không chịu đến. Ngoài sân, có tiếng lá rụng thật khẽ. Lại một đêm dài nữa, người đàn bà nằm nghe lá rụng. Căn hộ ba tầng, mỗi tầng chỉ mười lăm mét vuông như quá rộng đối với một mình chị. Thêm một mùa đông nữa, chị mong Anh đến trong nỗi nhớ nhung cồn cào.
       Mùa đông này là mùa đông thứ hai, không không phải vậy. Phải nói rằng đã hơn hai năm nay, Anh không ra Hà Nội. Trong ngăn tủ đứng kia, mấy bộ quần áo của Anh vẫn treo đó. Có cả bộ mặc hè, thu có cả bộ mặc mùa đông. Tất cả đều sạch sẽ, thơm tho in dấu tay Chị giặt giũ. Những bộ quần áo treo trên mắc, nhắc đến Anh thật nhiều, mỗi khi chị mở tủ lấy đồ. Phải, hơn hai năm rồi, không thấy Anh bay ra Hà Nội.
      

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

LỄ HỘI ĐÌNH NGỌC UYÊN


        Đình Ngọc Uyên thuộc Phường Ngọc Châu, thành phố Hải Dương. Ngôi đình xưa đẹp đến mức bia "Ngọc đình bi ký" được lưu giữ trong Đình làng Ngọc Uyên mô tả với rất nhiều mỹ tự:
          …."Ngôi đình ở phía đông thành Phượng, đó chính là Đình Ngọc Uyên. Bao quanh đình hai bên tả hữu là sông Thái Bình. Xa xa cảnh đẹp thu vào tầm mắt là án Ngọc Lặc cao chót vót. Phía trước giao lưu chảy xiết với sông Lục Đầu. Phía sau cây cối tươi tốt xum xuê. Nổi gần đẹp mắt đó là điền Triều (ruộng Triều). Trên dưới phì nhiêu tươi tốt. Nghìn cây cổ thụ râm mát là nơi chim chóc tụ hội véo von. Đường rộng thênh thang, ngựa xe qua lại tấp nập. Ngôi đình quả là một danh lam thắng cảnh vậy"…
          Làng Ngọc Uyên (玉淵)(tên Nôm là làng Đũi) xưa còn một ngôi văn chỉ cạnh đình Ngọc Uyên bây giờ. "Từ chỉ bi ký" - Bia ghi công đức của Hội tư văn bản xã có bài minh chép hai câu như sau:([1])
林 勝 地 第 一 玉 淵
文 風 初 振 逃 脈 永 傳
才 世 出 科 甲 步 聯
碑 成 之 後 福 享 憶 年
          Phiên âm như sau:
          Minh viết:
          Thanh Lâm thắng địa đệ nhất Ngọc Uyên.
          Văn phong sơ chấn đạo mạch vĩnh truyền
          Nhân tài thế xuất khoa giáp bộ niên
          Bi thành chi hậu phúc hưởng ức niên
          Dịch nghĩa rằng:
          Đất Ngọc Uyên là nơi thắng cảnh đẹp nhất huyện Thanh Lâm
          Văn hóa phong tục thuần hậu nổi tiếng mạch đất mãi lưu truyền
          Nhân tài xuất thế qua các khoa giáp đều kế tiếp nhau đỗ đạt
          Ghi lại trên bia để muôn đời, phúc hưởng ngàn năm.
….
         

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

CÂU CHUYỆN CỦA KẺ MANG NỖI NHỤC TRUYỀN ĐỜI (TRÍCH ĐĂNG) (TIẾP THEO)


…..
       (Tiếp theo và hết)

       Sau cú ngã phải nằm viện đến hơn nửa tháng, lúc ra viện mạng sườn lão Đán còn phải bó bằng băng dính bản rộng mất vài tháng sau nữa. Nghỉ nhà thêm hai chục ngày, lão ra cơ quan. Cô tạp vụ được lệnh sắm cho thủ trưởng chiếc ấm sắc thuốc dùng điện. Ngày nào cũng vậy, suốt ba tháng liền, bất kể sớm tối từ phòng lão bay ra mùi thuốc bắc nhức mũi. Đến cả con chó lai to tướng của nhà bác Đổng bảo vệ đi làm theo chủ cũng đâm nghiện cái mùi thuốc bắc theo gió thoảng xuống góc sân. Nó thường nằm phục dưới góc nhà bảo vệ, mắt ươn ướt lim dim hấc hấc mũi tìm hương thuốc trong gió. Dễ đến vài ba tháng sau khi sếp hết dùng thuốc bắc, con chó vẫn còn có thói quen hướng cái mõm nhễu rớt rãi lên tầng hai, tìm hơi thuốc quen thuộc, miệng tru từng hồi khe khẽ não nề. Đám thanh niên cơ quan cứ đùa ông Đổng: "Khi nào nó muốn ăn riềng, bác cho chúng cháu đụng với nhé. Có miếng rựa mận của nó, chắc tốt xương lắm đấy!"
      

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

CÂU CHUYỆN CỦA KẺ MANG NỖI NHỤC TRUYỀN ĐỜI (TRÍCH ĐĂNG) (TIẾP THEO)


…..
       (Tiếp theo)
       Đây là cơ quan thứ hai mà lão Đán chuyển đến từ sau cái đận chạy từ huyện lên tỉnh. Cơ quan đầu tiên là một cơ quan tuyên truyền. Làm việc được đâu dăm năm, đơn thư từ các địa phương, đơn vị gửi tới cứ ào ào. Nội dung đơn thư khoét sâu vào nghi án "B quay" của lão, và không tán thành với vị trí và công việc của lão hiện nay. Họ kiện về tư cách đạo đức, về vị thế tuyên truyền viên của lão, kiện cả đến cái cách ăn nói "phộng phạo", "khôn không ra khôn, ngu không ra ngu" của lão khi xuống địa phương, cơ sở. Lại hì hụi kiếm cách "chạy chỗ". Vẫn "chỗ vịn" cũ, vốn đã "thăng lên" bậc trung ương hơn chục năm rồi. Chỉ với vẻn vẹn có mỗi dòng thư tay ghi chéo bên lá đơn liên hệ chuyển cơ quan công tác "Các đồng chí lưu ý giúp đỡ - Đoàn Suyền". Guồng máy chạy êm thít, tổ chức chuyển lão về đơn vị này, một cơ sở đào tạo nghề. Lại vẫn tiếp tục đơn thư như bươm bướm đổ về các cơ quan có trách nhiệm. Nhưng có lẽ việc lão chỉ còn dăm ba năm công tác nên đơn thư được găm nằm "ngủ quên" ở đâu đó, không thấy giải quyết gì. Mãi rồi cũng yên. May mà vừa vào đơn vị trước được một năm, lão cũng được kết nạp đảng, nhờ mảnh giấy giới thiệu đã qua lớp bồi dưỡng  đối tượng kết nạp "mua" được từ lão Diên - trạm trưởng Trạm giới thiệu và tiêu thụ sản phẩm của xí nghiệp thủy tinh "Làng Tre" ngày nào. Duy có điều, chưa bao giờ lão được giới thiệu vào cấp ủy, chưa bao giờ được bầu làm bí thư chi bộ. Ở đâu cũng vậy, cả cơ quan cũ lẫn ở đây, cơ sở đào tạo nghề này. Là trưởng đơn vị thật, nhưng cứ đụng đến cái vai phải ngồi dự hội nghị thành lập hoặc đại hội hội cựu chiến binh là lão đánh bài tránh mặt, ủy quyền dự cho người khác trong ban giám hiệu. Ngày lễ thành lập quân đội, ngày thương binh liệt sĩ, đố có thấy mặt lão. Trong sở, có lẽ duy nhất chỉ có đơn vị này cấp trưởng không phải là bí thư chi bộ, không nằm trong cấp ủy. "Chỉ còn gần hai năm nữa thôi, mình thu xếp hạ cánh thật êm là yên chuyện, hết phim!". Lão nghĩ bụng vậy khi cô cấp dưỡng nhà ăn gõ cửa bưng mâm cơm riêng của lão đưa vào. Với tay mở tủ, ôm vò rượu "Ama Kông" nhờ tay hiệu trưởng Đại học Tây Nguyên ở Buôn Mê Thuột mua giúp gửi ra, lão rót lấy một chén to. Xong bữa, lão mở cánh cửa sau, định bước ra ngoài hành lang, đi về phía toilet cuối dãy rửa mặt mũi.
       - Chào sếp! Hôm nay sếp ở lại không về với "hoa hậu phường" à?
       - Ô! Cô giáo đấy à, tôi có việc làm thêm buổi tối. Thế nào, mai về Hà Nội phải không?
       - Vâng, em vừa xong học trình chiều nay rồi. Mai tạm biệt bác, Em "xuôi".
       Nhìn người thiếu phụ trẻ vai vắt chiếc khăn tắm tươi rói bước vào toilet cuối hành lang, lão khép cửa phòng riêng lại. Theo luồng gió nam, mùi nước hoa Chanel thoảng tới, lão nhắm mắt hít nhẹ. Phụ nữ bây giờ sung sướng mà sành điệu thật.