…..
(Tiếp theo và hết)
Sau cú ngã phải nằm viện đến hơn nửa
tháng, lúc ra viện mạng sườn lão Đán còn phải bó bằng băng dính bản rộng mất
vài tháng sau nữa. Nghỉ nhà thêm hai chục ngày, lão ra cơ quan. Cô tạp vụ được
lệnh sắm cho thủ trưởng chiếc ấm sắc thuốc dùng điện. Ngày nào cũng vậy, suốt
ba tháng liền, bất kể sớm tối từ phòng lão bay ra mùi thuốc bắc nhức mũi. Đến
cả con chó lai to tướng của nhà bác Đổng bảo vệ đi làm theo chủ cũng đâm nghiện
cái mùi thuốc bắc theo gió thoảng xuống góc sân. Nó thường nằm phục dưới góc
nhà bảo vệ, mắt ươn ướt lim dim hấc hấc mũi tìm hương thuốc trong gió. Dễ đến
vài ba tháng sau khi sếp hết dùng thuốc bắc, con chó vẫn còn có thói quen hướng
cái mõm nhễu rớt rãi lên tầng hai, tìm hơi thuốc quen thuộc, miệng tru từng hồi
khe khẽ não nề. Đám thanh niên cơ quan cứ đùa ông Đổng: "Khi nào nó muốn
ăn riềng, bác cho chúng cháu đụng với nhé. Có miếng rựa mận của nó, chắc tốt
xương lắm đấy!"