Sự bận rộn, kể
cả sự lười lĩnh lắm khi khiến người có Blog cá nhân như tôi bỏ bẵng những trang
viết của mình. Để đôi khi, mở trang thấy bạn bè, người quan tâm vẫn cần cù truy
cập mỗi ngày khiến tự thấy mình có lỗi với mỗi cú “nhấn chuột – Click” của bạn
bè, cộng đồng mạng. Quá trình “tự kiểm” ấy thôi thúc tự bản thân mình phải cố gắng,
phải duy trì sự đối thoại; dù cho đó chỉ là sự đối thoại với “thế giới ảo”.
Nhưng thế giới này ngày nay mỗi lúc mỗi thêm đồng quan điểm “Thế giới phẳng” thì
cái sự đối thoại “anh - tôi, tôi - cộng đồng” cũng là cái gốc của sự đối thoại “tôi
- mình”; có gì đâu mà phải tránh né. Bởi thế, mở trang mỗi ngày hay chỉ mỗi tuần,
mỗi tháng cũng đều là một cú “Click” - một động thái mở trang. Viết là sự tồn tại,
tôi nhớ ai đó nói vậy. Và thấy việc viết một điều gì đó, miễn là có ích cho
mình, cho người thì cứ viết cho thỏa chí.
TUỔI NGOÀI 60 KỂ NHƯ ĐÃ BƯỚC VÀO MÙA THU CỦA CUỘC ĐỜI MỖI CON NGƯỜI. NGƯỜI LẠC QUAN COI GIAI ĐOẠN NÀY LÀ "MÙA THU VÀNG" CỦA ĐỜI MÌNH. NGƯỜI KHÁC VỚI NỖI LO TUỔI TÁC VÀ BỆNH TẬT COI ĐÂY LÀ MỘT GIAI ĐOẠN KHÓ KHĂN. LÀ NGƯỜI LẠC QUAN TÔI COI TUỔI NÀY LÀ TUỔI ĐỦ ĐỘ CHÍN CỦA NĂNG LỰC SÁNG TẠO, CỦA TỪNG TRẢI CUỘC ĐỜI. ĐIỀU ĐÓ KHIẾN TÔI MONG MUỐN HƯỚNG TỚI SỰ CỞI MỞ. ĐÓ LÀ LÝ DO NGƯỜI VIẾT BLOG NÀY TỰ GỌI NHỮNG TÂM SỰ CỦA CÁ NHÂN MÌNH LÀ "TỰ KHÚC THU"