NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU
Hiển thị các bài đăng có nhãn TRUYÊN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TRUYÊN. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

CÂU CHUYỆN CỦA KẺ MANG NỖI NHỤC TRUYỀN ĐỜI - TRUYỆN (TRÍCH ĐĂNG) (Tiếp theo kỳ trước)

.......Bóng tối của gian phòng nhỏ  bỗng bị xé toang ra làm hai mảnh bởi lằn ranh vàng nhờ của ngọn đèn trần cầu thang hắt vào. Lão Đán hé mắt, giữa mảng sáng hầu như quá chói so với đôi mắt đục lờ của lão, chẳng cần nhìn kỹ lão cũng biết ai đang đứng đó. Mụ vợ lão chứ ai. Cái dáng nhỏ thó, khúm núm như mảnh giẻ vo lại của thị trước mặt chồng kể từ khi về nhà lão làm dâu đến nay vốn đã quá quen với lão. Vẳng như đâu đây câu nói năm nào của lão thày lang biết đôi chút lý số trên chợ huyện: “Cái tướng nhà anh có lấy vợ thì cũng không lấy được kẻ khôn ngoan hơn mình. Chắc cũng chỉ giỏi làm cái chân sai vặt và đẻ dai như gà thôi.” Cái lão ấy nói vậy mà đúng. Mọi công to việc nhớn trong nhà chỉ có lão xoay xở lấy. Còn mụ vợ, vốn con một ông thợ may quanh năm mắt viền điều ứa dử nhoèn xã bên, chỉ đem về nhà lão được mỗn chút nghề mọn. Song may không ra hồn mà vá thì cũng không được gọn mắt. Cho nên dù cố vật lên cái cửa hàng con con mé chợ, khách của mụ cũng toàn hạng tầm tầm, vài bà già hom hem đến may cắt cái quần đũng rộng chân què, cái áo cánh kiểu xưa. Hoặc giả cùng lắm là đám thợ cấy đến vá mấy mụn áo rách mặc xuống đồng hoặc "tích kê" mấy cái đũng quần cho đám trẻ trâu hết gai làm toạc lại leo cây cối phá mòn. Lão công tác xa nhà, thi thoảng về ném được nắm tiền nào cho mụ thì biết được mớ đó, chứ bảo mụ ghé cái vai gù vì nghề mà lo cho đám tàu há mồm nhà này thì có mà chờ “trạch đẻ ngọn đa”. Mấy chục năm làm bạn với nhau, chỉ dăm bảy năm vừa rồi, nhờ sà xẻo chút lộc rơi của mấy cái nhà tầng cơ quan mà lão "bốc" được cái nhà này, mua lại từ tay gã phòng thuế mất nết ôm đầu chạy án sau khi tách tỉnh bán rẻ cho. Vậy thế cũng gọi là có nóc nhà tầng chốn thị thành. Lôi cổ mụ vợ ra trông nhà, hàng tuần mụ vẫn đáp xe ôm chạy về chợ huyện, phố núi trả cho khách quen lúc thì cái quần cái áo cần sửa, khi thì cái vỏ gối vỏ chăn….nhì nhằng đôi ba chục ngàn. Mớ nào to thì được vài chục bộ quần áo trẻ con may sẵn gia công cho một nhà may trong huyện ẵm được hợp đồng may đồng phục học sinh giá rẻ. Thân, tay, cánh vạt cắt sẵn đó, mụ chỉ việc đạp máy may gắn lại. So với tay nghề học được từ ông cụ thân sinh, việc gì chứ việc ấy thì mụ quậy cọ được. Giờ thì mụ đứng đó, im như thóc nghé mắt nhìn vào hai cha con lão. Cơm canh dưới nhà nguội ngắt nguội ngơ mà mụ không dám cất tiếng nhắc cha con lão xuống dùng bữa. Ăn ở với nhau có được ba mặt con gái trai đủ cả, mụ chẳng dại gì hứng cơn điên của cái lão hung thần ấy vào lúc này. Có mà tan mặt chó với lão. Thằng cha trông vậy mà ngoa miệng, ưa chửi rủa tục tằn và tính tình thì hay để bụng, thù dai. Không biết sống ngoài cơ quan thế nào, chứ ở nhà chúa là gia trưởng. Mà lão chồng mụ cũng đánh vợ ra phết nhé. Đánh vợ toàn nhằm lúc giữa đêm, khi có điều gì không vừa ý hoặc giận cá chém thớt với ai đó ngoài đường là về gây với vợ. Mà lão có cái thói hành hạ vợ cũng chẳng giống ai, vừa đểu lại vừa hèn. Đầu đêm, vừa ăn nằm vật vã với nhau đấy mà chỉ sau một lúc thôi, cơn điên lên là tay thì bịt mồm vợ, tay thì cấu véo toàn chỗ hiểm, đầu gối thúc vào sườn, vào ngực vợ huỳnh huỵch, miệng thì thào rủa xả tục tằn. Mụ thì như đã quá quen rồi, cắn răng chịu đựng, chẳng dám la lối hay kể lể bè nhè gì. Sáng ra sau khi chồng cắp đít lên cơ quan, mụ nằm nhà đau đớn chán chê thì cắp nón về quê, vài hôm nhận hàng nhận họ lại về, chẳng dám mở mồm ca thán lấy một câu. Hồi còn ở dưới quê, mấy đứa con biết tính “hổ vồ” của bố nó, biết mẹ bị đánh ban đêm, chẳng có đứa nào dám ho hoe. Khi chúng lớn khôn, đứa có chồng có vợ, đứa đi làm tỉnh ngoài, nhà chỉ độc có hai người lớn với nhau, lúc ngứa tay, cay mắt lão vẫn đánh vợ kiểu đó. Vậy mà hàng xóm láng giềng tịnh chẳng ai hay biết điều gì. Từ hồi ngót ngét lục tuần đến nay, lão không đánh vợ nhiều và ác như hồi trước, nhưng vằn mắt lên lão vẫn "úynh" như thường. Cái kiểu như hôm nay này, đêm nay lão dám trút cơn lên đầu mụ lắm. Ở tuổi mụ bây giờ, xương cốt rệu rã cả rồi, lão cứ đạp cho một cái thì cũng nằm liệt vài tháng. Nghĩ lại những năm tháng làm vợ đã qua, mụ chợt khẽ rùng mình, cảm giác buốt lạnh chạy dọc sống lưng.
*
*     *