…..
(Tiếp theo)
Sau
mấy tiếng súng CKC và tiểu liên AK 47 chát chúa, thằng Tĩnh chỉ còn biết cắm
đầu băng rừng chạy. Đám mấy đứa cùng đi, toàn dân buôn bán đường biên bỏ chạy
tán loạn mỗi đứa mỗi hướng. Gặp một hốc cây lát hoa to cỡ hơn hai vòng tay ôm
bị sét đánh cháy dở sâu giữa rừng già, gã rúc đại vào. Tiếng đám công an, dân
quân địa phương đuổi theo nghe mỗi lúc một xa, họ chuyển dần về phía Tây vùng
giáp biên giới Việt Lào, đuổi theo mấy đứa buôn hàng cấm. Hướng truy bắt không
còn chĩa vào phía này, thằng Tĩnh nằm móp trên lớp tro ẩm trong hốc, thở dốc
đợi đêm xuống. Chuyển ngành sang lực lượng kiểm lâm đã vài năm, những kỹ năng
chiến đấu từ thời bộ đội biên phòng đã cứu nó đận này bàn thua trông thấy. Chọn
hướng thoát hiểm và vận động hợp lý, nó thoát được vòng người truy bắt. Vừa
tham gia kiểm lâm vài năm, theo đám người xấu rủ rê, nó dấn thân vào hoạt động
buôn bán hàng cấm từ lúc nào không biết. Lúc đầu là động vật hoang dã, dược
liệu quý hiếm, đá quý rồi kể cả mách nước làm nội ứng cho các cuộc kiểm soát
vây ráp lâm tặc phá rừng, nó theo đám bạn mới kiếm được khá bộn tiền. Cứ nhiều
nhiều một chút là tìm cách chuyển về địa chỉ bố nó chuẩn bị cho ở nhà. Chúng đã
thoát được sự truy bắt của các lực lượng chức năng địa phương nhiều lần, khi
thì do may mắn, khi thì biết được tầm kiểm soát của lực lượng liên ngành bộ
đội, công an và dân quân địa phương. Chuyến này là chuyến vớ vẩn nhất, chỉ vì
trong đám đồng bọn có thằng vì quá tham đã "đánh lẻ" chút "hàng
trắng", "đá xanh". Bị chỉ điểm phát hiện và thông báo toàn
tuyến, chúng đang chuyển vận một lượng hàng lớn động vật hoang dã thì bị chặn
bắt. Chắc chắn mấy đứa chậm chân, bị sát thương và bị bắt sẽ khai ra danh tính
đồng bọn. Thằng Tĩnh biết chỉ có thể thoát bằng một cách duy nhất, đào thoát
khỏi lực lượng về địa phương rồi nhờ bố nó tìm cách gửi vào Tây Ninh hoặc các
tỉnh khác vùng Tây Nguyên để trốn tránh. Nếu thành công, nó sẽ thay tên đổi họ
cư trú trong đó, "lặn" thật lâu trước khi tìm được cách thoát thân
thật an toàn. Nghĩ vậy, nó ẩn mình trong rừng, chờ tối để cắt đường ra Bắc.
Luồn tay vào ngực mân mê chiếc dây đeo nanh cọp, nó chợt nhận ra rằng, có lẽ
chiếc nanh cứu mạng nó thật. Mấy hôm trước, không hiểu do nguyên cớ gì xui
khiến, trước khi lên đường góp mặt vào chuyến đi, nó lại lôi chiếc dây ra từ
dưới đáy ba lô đeo lên cổ, lấy đại mấy chỉ vàng tích cóp đem theo. Cẩn thận sờ
vào chiếc túi khâu lặn mặt sau quần lót, nó sờ tìm. Mấy chỉ vàng vẫn còn nguyên
đó. Ơn trời! trời đã giúp nó, chiếc nanh cọp đúng là vật bảo mạng linh thiêng.
Đêm xuống, từ kinh nghiệm đi rừng, không
khó khăn mấy thằng Tĩnh lần được ra đến đường lộ liên tỉnh Bốn mươi tám. Nếu cứ
theo con đường này đi về phía Tây, gặp biên giới Việt Lào, chắc chắn nó không
thể thoát được. Phía đó là phía các lực lượng liên ngành đang dồn đuổi, truy
bắt đám buôn lậu mà cũng còn giăng lưới lâu. Chỉ có đi về phía đông, cặp vào
đường Một để từ đó, dễ dàng ra được phía Bắc với nhiều phương tiện giao thông
khác nhau.
Tảng sáng, thằng Tĩnh bắt được một chiếc
xe tải biển số Sài Gòn từ phía Tây đang trên đường về thành phố Vinh. Nhận
thằng Tĩnh lên xe, người tài xế xe tải ít nói không hỏi han gì nó nhiều. Song
thấy cái bộ dạng nhếch nhác của nó, cỡ chỉ hơn tuổi thằng cả ở nhà, ông đã dừng
xe đồng tình cùng nó tạt vào một nhà nghỉ trông khá sang bên đường, ăn uống,
tắm rửa đâu đấy rồi mới đi tiếp. Tại gian hàng bán đồ sinh hoạt của nhà nghỉ,
thằng Tĩnh mua được một bộ đồ khá đẹp với cái giá không rẻ chút nào. Thay vào,
trông nó khác hẳn. Mua thêm một chiếc cặp số nhỏ xách tay, mấy bộ đồ thường mặc
hàng ngày, một số món đồ khả dụng, nhìn hắn giống người làm ăn đang đi công
chuyện. Lặng lẽ nhận từ tay thằng Tĩnh gói quà gồm nhiều hộp đồ trang điểm phụ
nữ mác nước ngoài và quần áo trẻ nhỏ khá đẹp, người lái xe đưa ánh mắt đồng lõa
nhìn nó. Ông thừa biết nó là loại người thế nào, không làm ăn tư túi thì cũng
tráo trở lưu manh. Duy chỉ có một điều duy nhất ông không biết, mà cũng chẳng
bao giờ được biết là mọi chi phí từ nghỉ ngơi, ăn uống, tắm giặt, sắm sanh gã
thanh niên đã kín đáo thanh toán trước với bà chủ xinh xắn của nhà nghỉ bằng
nguyên một chiếc nhẫn hơn một chỉ vàng. Chiếc xe tải tiếp tục lăn bánh, khi cặp
vào gara khách sạn "Sài gòn Kim Liên", trời vừa tối. Hai chú cháu
dùng bữa. Giữa bữa ăn có phần sang trọng của khách sạn phù phiếm nhất thành
Vinh - "Phượng Hoàng trung đô". Thằng Tĩnh bỏ nhỏ: "Cháu biết ơn
chú lắm. Chú cứ nghỉ ngơi thoải mái, cháu đặt chỗ nghỉ cho chú những hai ngày
đấy. Khi nào muốn đi chú cứ nói với nhân viên trực quầy lễ tân khách sạn. Đêm
nay cháu có việc gấp phải về Hà Nội. Chú cứ thong thả ở lại nghỉ ngơi cho khỏe,
khi về cho cháu gửi lời thăm cô và các em." Nâng ly rượu Black Label vàng
sánh như mật, người lái xe chạm cốc với nó, nói nhẹ bấc: "Rồi. Đi cho khỏe
nghen!". Họ yên lặng ăn uống. Giữa đêm, thằng Tĩnh lên tàu Thống Nhất ra
Hà Nội. Từ Hà Nội, nó bắt xe tuyến về nhà. Suốt dọc đường kể từ lúc vào sân ga
Vinh rồi trên đường từ Hà Nội về, nó bồn chồn không chạm đến một miếng cơm nào,
chỉ láo nháo trệu trạo gói bánh quy kem mua được trước lúc lên tàu. Chỉ mong
sớm sớm về tới nhà, nơi mà nó cho rằng, đó là nơi yên ổn nhất đời vào lúc này.
Con kiến phải mò tìm về bằng được tổ của nó.
Song cái đầu chậm chạp cơ mưu của nó
không biết một điều rằng, tờ giấy thông báo lệnh truy nã của tổ chuyên án té ra
lại còn biết…."chạy" nhanh hơn nó. Vừa về đến nhà, nhìn mặt bố mẹ, nó
đã biết rằng, thế là xong rồi, cuộc đời nó thế là thôi rồi. Biết thế, với mấy
chiếc nhẫn còn lại trong người, chạy béng vào biên giới Tây Ninh vọt sang Căm -
Bốt cho xong. Hoặc cứ phóng đại lên biên giới Tây Bắc, ngụ đâu đó bên đất Lào.
Dù gì, thì ý định muộn mằn này của nó cũng đã không thực hiện được.
*
* *
(Còn tiếp)