(Tiếp
theo)
…….
- Con chào Bà! Con chào Bà! Con Út mập
của Bà đây! Con Bớp đây Bà nè!
Lũ trẻ nhao nhao, tíu tít. Đứa chạy lại
ôm cổ, đứa ghé miệng thơm dây cả nước miếng lên mặt. Chị giang tay ôm tất cả lũ
nhóc vào lòng, tay móc quà phân phát cho từng đứa.
- Con chào dì ạ. Mấy đứa từ từ để Bà yên
chỗ đã nào, chưa chi đã xúm xít bám quanh bà vậy thì Bà mệt còn chi. Hôm nay dì
qua sớm, không đi chơi đâu sao? Má con trên lầu. Mấy bữa nay bả kêu đau đầu, nhức
mỏi tay chân suốt. Bỏ tập dưỡng sinh với mấy bà hàng xóm cả mấy hôm rồi. Dì lên
lầu trên chơi với má con. Nào! Mấy đứa, dang ra cho Bà lên lầu chơi với ngoại
nào!
Rời đám con nít, Chị nhẹ bước lên lầu.
Trên chiếc giường đôi rộng rãi, chị Hai nằm đó, miệng nở nụ cười buồn.
- Dì qua chơi đấy à. Bữa nay chị đỡ chút
chút rồi. Huyết áp tụt thấp suốt, không lên đủ mức khiến đầu nặng như đá đeo
mấy hôm liền.
- Chị phải chịu khó dùng thuốc, chứ đừng
bữa uống bữa bỏ. Chứng thiếu máu não hại sức lắm đấy. Mà phải chịu khó ăn uống
chứ. Em nghe bọn nhỏ kêu má chẳng chịu ăn uống gì. Lấy sức đâu mà thuốc thang.
Mà Anh đâu chị?
- Ổng qua mấy ông bạn cựu chiến binh cùng
sư đoàn. Mấy hôm vợ ốm quanh quẩn bên chị chắc tù túng, cuồng chân mỏi cẳng sao
mà sáng nay thấy vợ đỡ đỡ, bạn gọi là đi liền. Đàn ông bạn bè, đàn đúm quen
rồi, ngồi một mình lâu chịu đâu có nổi.