Kỳ 18
(Tiếp theo kỳ
trước)
….
Sau vài tháng đầu tiên ổn
định công ăn việc làm tại công ty, Khánh xin phép ông cậu cho vào ăn ở ngay tại
khu tập thể công nhân của công ty. Công việc ca kíp, khi ca ngày bữa ca đêm
lích kích thật phiền phức với sinh hoạt bình thường của một gia đình còn có trẻ
theo học phổ thông. Ông cậu bà mợ ngần ngừ mãi mới chịu. Ông bà chỉ lo Khánh một
thân một mình vất vả. Rồi mọi việc cũng ổn. Ông bà chỉ ra điều kiện, ít nhất
tháng đôi lần vào ngày nghỉ, anh về nhà vui với ông bà và các em. Ăn bữa cơm
đông đủ con cháu, hòa nhập với cuộc sống gia đình cho đỡ đơn côi. Khánh hứa sẽ
thực hiện đúng vậy. Nhờ đó có những cuộc đi về quê ngoại, anh mới có điều kiện
đi cùng. Quê quán đằng ngoại dần trở thành gắn bó ruột thịt hơn. Anh luôn coi
những dịp về quê ngoại như một dịp để hương vong ba má theo mình về bái vọng tổ
tiên....Cũng cần đến cả gần năm trời anh mới quen dần trở lại với thời tiết bốn
mùa của miền bắc dù đã có cả hàng chục năm thời thơ ấu sống cùng ba má ngoài
này. Cái nắng cũng khác, cái mưa phùn, mưa rào, "mưa ngâu" cũng
khác...Và cái lạnh thì lại rất khác. Nhất là ở vùng cao Yên bái này. Đêm lạnh nhiệt
độ xuống rất sâu, ngày tan sương rất muộn. Nhưng mãi rồi cũng quen, thậm chí
anh còn thấy vui thích khi thấy mình "nhập cuộc" với khí hậu miền núi
tây bắc dễ đến vậy...Bữa nay, thời tiết đã cuối xuân rồi mà đêm vẫn lạnh, sáng
ra trời còn giăng màn sương sớm. Phía những ngọn núi mờ xa phía bắc, hình hài
núi non nhìn giống như tranh thủy mạc, cứ mờ mờ ảo ảo.