Hôm nay (27 tháng Tư) là ngày tôi chào đời cách nay 66 năm, sau cơn đau giằng giật của đấng sinh thành. Sinh linh bé nhỏ ấy nhỏ lắm, cả tã lót mới cân được …"cân hai". Khi Mẹ tôi còn sống, bà thường kể lại cho con, cho cháu câu chuyện này. "Giờ mà sinh nở thế này, chắc nhà Anh không sống được quá vài giờ!!!". Và cái thằng tôi sống được khi đó cũng là mệnh giời.
TUỔI NGOÀI 60 KỂ NHƯ ĐÃ BƯỚC VÀO MÙA THU CỦA CUỘC ĐỜI MỖI CON NGƯỜI. NGƯỜI LẠC QUAN COI GIAI ĐOẠN NÀY LÀ "MÙA THU VÀNG" CỦA ĐỜI MÌNH. NGƯỜI KHÁC VỚI NỖI LO TUỔI TÁC VÀ BỆNH TẬT COI ĐÂY LÀ MỘT GIAI ĐOẠN KHÓ KHĂN. LÀ NGƯỜI LẠC QUAN TÔI COI TUỔI NÀY LÀ TUỔI ĐỦ ĐỘ CHÍN CỦA NĂNG LỰC SÁNG TẠO, CỦA TỪNG TRẢI CUỘC ĐỜI. ĐIỀU ĐÓ KHIẾN TÔI MONG MUỐN HƯỚNG TỚI SỰ CỞI MỞ. ĐÓ LÀ LÝ DO NGƯỜI VIẾT BLOG NÀY TỰ GỌI NHỮNG TÂM SỰ CỦA CÁ NHÂN MÌNH LÀ "TỰ KHÚC THU"