Nói là trở lại, với một vùng đất vương triều như cố đô Huế cũng chỉ là một thói quen của cách nói, cách cảm nhận; nhất là với một cá nhân khi tới Huế chỉ với một động cơ thường tình...ghé Huế chơi, nhân một chuyến đi. Vậy thôi! Là một kẻ vãng du, cái cảm nhận của người đi để biết, để ngắm xem vốn hời hợt, suy nghĩ cảm nhận chỉ là "khách nhân". Nói là trở lại cũng bởi vì ngay từ những năm tám mươi, chín mươi của thế kỷ trước đã từng có những chuyến đi tiếp cận vùng đất này hoặc do công việc, hoặc do có dịp theo các đoàn du lịch, tham quan, hội họp...v..v..trước đây nên mọi cảm nhận thu được cũng chỉ thấy lớp vỏ ngoài, những cảm quan vội vã va đập rồi lại dễ dàng trôi qua trong kí ức. Vậy nên, cái có được cũng chỉ nên cho là sơ khái, thấy được biết được cũng chỉ như một thoáng bất chợt bắt lấy hình ảnh ngoại quan...Không dưới hơn chục lần, tôi có dịp đến Huế với tâm thế như vậy. Chỉ khác nhau ở mỗi điểm là ở mỗi dịp đến Huế, tuổi mỗi lúc lại cao hơn lần trước, mà lần này lại là ở tuổi "xưa nay hiếm". Tuổi ngoài bảy mươi rồi không dám nói là già, nhưng cũng không có lại được cảm giác háo hức, tìm kiếm như xưa...
TUỔI NGOÀI 60 KỂ NHƯ ĐÃ BƯỚC VÀO MÙA THU CỦA CUỘC ĐỜI MỖI CON NGƯỜI. NGƯỜI LẠC QUAN COI GIAI ĐOẠN NÀY LÀ "MÙA THU VÀNG" CỦA ĐỜI MÌNH. NGƯỜI KHÁC VỚI NỖI LO TUỔI TÁC VÀ BỆNH TẬT COI ĐÂY LÀ MỘT GIAI ĐOẠN KHÓ KHĂN. LÀ NGƯỜI LẠC QUAN TÔI COI TUỔI NÀY LÀ TUỔI ĐỦ ĐỘ CHÍN CỦA NĂNG LỰC SÁNG TẠO, CỦA TỪNG TRẢI CUỘC ĐỜI. ĐIỀU ĐÓ KHIẾN TÔI MONG MUỐN HƯỚNG TỚI SỰ CỞI MỞ. ĐÓ LÀ LÝ DO NGƯỜI VIẾT BLOG NÀY TỰ GỌI NHỮNG TÂM SỰ CỦA CÁ NHÂN MÌNH LÀ "TỰ KHÚC THU"