NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

CÂU CHUYỆN CỦA KẺ MANG NỖI NHỤC TRUYỀN ĐỜI (TRÍCH ĐĂNG) (TIẾP THEO)


       …..
       (Tiếp theo)

       Thằng Đán với tay chực mở cửa ca bin chiếc xe tải IFA chở hàng cồng kềnh bước lên thì nghe thoáng phía sau giọng Sài Gòn nhẹ bẫng: "Anh Hai, làm ơn cho em quá giang một chặng!". Quay người lại, trước mặt gã là một thiếu phụ trung tuổi, tầm ngoài bốn mươi gọn ghẽ trong bộ đồ bà ba sẫm màu. Vai khoác chiếc giỏ xách giả da màu, khuôn mặt chị ta lấp ló sau chiếc khăn rằn chỉ để lộ đôi mắt mở to đen láy, giọng khẩn khoản.
       - Bà nội ơi! Xe này là xe chở hàng nhà nước, đâu phải xe khách mà bà nội tính quá giang. Tìm xe khác mà đi.
       Cậu Lượng lái xe bất thần ở đâu bước tới, giọng không có vẻ gắt gỏng gì, nhưng lạnh tanh. Thằng Đán đã định chối cho xong, thấy đôi mắt ướt đẫm vẫn chăm chăm dò hỏi, đành hỏi lấy lệ:
       - Chị định đi đâu mà nhờ chúng tôi.
       - Em chỉ xin đi đến đỉnh đèo Rù Rì thị xã Nha Trang thôi. Trời cuối chiều sắp bước sang tối đến nơi rồi, kiếm xe khác khó cho Em lắm. Để mai nhỡ hết công chuyện, anh à! Anh Hai và chú Ba làm phước giúp Em đi.
       Đây đã là trung tâm thị xã Phan Thiết tỉnh Bình Thuận. "Từ đây tới đó mất khoảng hơn bốn tiếng đồng hồ. Chỉ tám chín giờ tối là đến nơi. Mình còn đi tiếp ra Vạn Giã, Phú Khánh mới nghỉ đêm kia mà." Thằng Đán nghĩ nhanh rồi chẳng hiểu sao, thấy mềm lòng trước vẻ ngoài yếu ớt của người thiếu phụ. Gã chợt quay sang chú Lượng: "Thôi! Cho chị ta đi nhờ vậy. Cho lên thùng xe kia, ngồi sau đám vải bao gai và bông tái sinh ấy." Cậu Lượng thấy vậy, không cằn nhằn cự cãi gì thêm, lẳng lặng giúp người đàn bà lên thùng xe, xếp một chỗ tạm ổn cho người thiếu phụ sau đám bao gai chất ngang nóc. Phía trước giáp vách ca bin là đám sọt tre lót rơm chứa đồ gốm sứ Đồng Nai và gạch men vệ sinh chất ngất. Chỗ ngồi vậy cũng tạm. Chuyến này hàng đem ra chỉ chất già nửa thùng. Ra tới Quy Nhơn còn nhập tiếp hàng nữa. Rời quán ăn bên đường, chiếc xe trườn ra lộ Một rồi hướng phía Bắc lao đi. Trên xe, thằng Đán lim dim mắt. Hai chai bia Sài Gòn uống giữa bữa ăn chiều cộng với nhịp lắc lư nhè nhẹ của chuyến đi kéo mắt nó díp xuống.
       Có cảm giác như chiếc xe khó nhọc dừng lại rồi tạt mũi đậu lại cách lề đường đến dăm mét. Thằng Đán mở mắt, mệt mỏi. Đèn trên ca bin bật sáng mờ mờ. Ngoài cửa xe, bóng đêm đã phủ dầy. Chắc khoảng hơn tám giờ tối chi đó. Lờ mờ phía xa, bóng một ngọn tháp Chàm u tịch bên đường. Tiếng cậu Lượng lịch kịch gì dưới mũi xe.
       - Anh Đán ơi, máy xe nóng quá thể. Lúc lên xe trong Phan Thiết tính không kỹ, két nước cạn đến nơi rồi. Đấy, có đàn bà lên xe sui thế đấy.
       - Cái thằng "ba xạo"! - Thằng Đán bật cười - Hết nước két là do cậu chểnh mảng chứ đâu phải do đàn bà. Thế bây giờ thế nào.
       Chú Lượng cười gượng gạo, giọng có vẻ chịu lỗi.
       - Thôi! Anh chịu khó chờ Em. Em vác can đi ngược lại mấy cây số kiếm nước đổ két vậy. Biết thế lúc nãy vào đầu Phan Rang em tấp luôn vào cây "nước mui" xong. Chết vì cái tội chủ quan. Mà cái "thằng già" IFA này hôm nay giở điên thế nào không biết nữa, mình mới rời khỏi Phan Thiết hơn trăm cây chứ mấy. Nghỉ xong đêm nay ở Vạn Giã, tới Quy Nhơn em phải cho xe vô tiệm để tụi nó coi lại cho cái két nước. Không chừng két dò chỗ vết hàn chuyến trước rồi.
       - Thôi, ông tướng cất bước nhanh lên cho! Để tớ ất ơ giữa đường, giữa đêm thế này mai mốt tao mách ông Diên trị cho mày một trận.
       Mắng vốn thằng nhỏ vậy thôi, chứ biết làm cách chi bây giờ. Khi bước xuống đường, thằng Đán mới thấy hơi lạnh đầu đêm thấm vào người. Trời tối thui, trên đường không có chiếc xe nào xuôi ngược. Cậu Lượng móc sau ca bin chiếc xe, lấy vội cái can hai mươi lit quầy quả bước ngược trở lại con đường vừa đi.
       Trong đêm trăng đầu tháng mờ ảo, hai bên đường nhìn chung quanh đâu cũng cát là cát. Những cồn cát phía xa trông cao như những ngọn núi, Trải thấp xuống phía dưới,  những trảng cát chập chùng nối tiếp nhau dập dờn như sóng biển. Thưa thớt những hàng dương viền theo những triền cát. Phía xa, lô nhô vài chiếc tháp đứng chôn chân, bí hiểm giữa bóng đêm. Đóng chặt cửa ca bin, kiếm một gốc cây dương bên kia đường cách chỗ đỗ xe mươi thước, thằng Đán bước tới dựa cây duỗi chân mỏi mệt. Bên kia con đường, vọng lại tiếng sóng biển rì rào, ánh sáng thuyền cá hắt vầng lên trời đêm. Gió lồng lộng.
       Chuyến này là chuyến thứ hai thằng Đán theo xe hàng ra Bắc. Lần trước đi cùng mấy anh em bên cung tiêu. Lần này, nó đi một mình với lái xe từ Sài Gòn. Ông Diên ra Quy Nhơn trước cùng kế toán, kho vận ký đơn hàng bổ sung. Xe ra đến Quy Nhơn, mấy anh em sẽ đón hàng lên rồi cùng ra Hà Nội đổ hàng, trước khi về Xí nghiệp dự lễ đón Huân chương lao động. Xem như một công đôi việc. Vừa đưa ông Diên ra dự hội nghị, vừa kết hợp chuyển hàng hóa thu đổi từ phía Nam ra. Có thể, nhân dịp này mà thằng Đán tạt về thăm nhà được mươi ngày.
       Chợt gã nghe thoảng có hơi ấm đàn bà ngay cạnh. Từ lúc nào không biết, thiếu phụ quá giang xe từ Phan Thiết đã nhẹ nhàng ngồi ghé bên cạnh. Thằng Đán lặng im không nói gì. Chợt mái đầu thơm hương dầu tràm ghé nhẹ lên vai gã. "Anh Hai, Anh nhớ nhà nhớ gia đình lắm hôn?". Không trả lời câu hỏi, thằng Đán khẽ giọng hỏi lại: "Thế còn cô, sao đi thân gái một mình thế này?"
       - Em đi theo chồng con em! Sau tiếng nấc nghẹn, người đàn bà khẽ giọng- Cũng cỡ hơn chục năm trời rồi, gia đình Em không được sum họp. Ảnh đi làm ăn từ lâu rồi. Đi xa lắm, rất xa. Nay mới có dịp vợ chồng em có điều kiện gặp nhau.
       Im lặng. Gió biển phía xa rì rào, trên trời cao, vài ánh sao lấp lánh đơn côi. Chợt một vòng tay ấm mềm quàng vội ngang người thằng Đán, mặt người đàn bà thoáng ngước lên ngay dưới mắt. Lại ánh mắt to, đen thẳm với cái nhìn lóng lánh, ướt lệ. Vô thức, thằng Đán khẽ cúi xuống. Rất nhanh, đôi môi mềm ướt gắn lên, thằng Đán nhắm mắt, giật nhẹ người. Theo đà ngả về phía sau của người đàn bà, thằng Đán ngã theo xuống. Hai tâm thân nóng hổi ngập ngừng rồi bỗng quấn chặt lấy nhau. Họ đi vào nhau rất nhanh, ấm nóng. Chợt người phụ nữ dướn mình, thằng Đán thấy mình run lên, bùng nổ. Cả hai cùng chìm xuống, chìm xuống...
       Sự việc diễn ra quá nhanh, quá bất thường. Khi thằng Đán lật người trở lại, nhìn lên trời đêm mông lung thì bóng người thiếu phụ đã nhẹ nhàng lướt đi. Bóng đêm như đồng lõa với việc làm của họ, gã để mặc đầu óc lang bang.
       - Anh Đán ơi! Ngủ đâu mà để xe thế này! Tiếng cậu Lượng thoảng tới. Thằng Đán ngồi dậy, gắt khẽ: "Gì mà kêu như cháy đồi thế! Tao đây, có nước chưa"
       - Khiếp! Anh làm em hãi hãi là. Trên xe đèn đóm tối thui, mở cửa xe không thấy Anh đâu cả. À, ra Anh khoán cho bà cô này trông xe rồi lủi ra đấy ngủ vùi phải không?
       - Ngủ cái đếch gì. Ngồi trên ca bin nóng quá lò nướng, tao lần xuống dưới này nằm chờ mày về. Mà người dưới này, người trên xe trông coi là đúng kiểu rồi còn gì. Lấy được nhiều không. Thằng Đán bước tới.
       - Đầy can. Em đi ngược lại có đến gần ba bốn cây số gì đó mới gặp quán bán nho bên đường. Vào xin nước, tiện thể xách luôn hai giỏ lên xe cho Anh một giỏ, em một giỏ ăn vặt dọc đường đây. Anh cầm lấy này, em chuồi xuống cho bà chị dưới thùng một chùm, chắc chị ta nằm một mình ở đó cũng sợ chết khiếp rồi.
       Nghe tiếng thằng Lượng leo lên thùng xe: "Chị cầm lấy ăn cho đỡ mệt, chỉ hơn tiếng nữa là xe tới đỉnh đèo Rù Rì thôi. Chị thấy đấy, đi với bọn tôi mệt chưa?". Tiếng người đàn bà nhỏ nhẹ cám ơn ngượng nghịu: "Chú Ba tốt quá, đã làm ơn nhận người quá giang lại cho quà thế này, biết trả ơn chú thế nào ta?" "Ơn huệ gì đâu, thấy chị dáng tồi tội nên anh em tôi cho theo thôi. Nếu mỏi, chị có thể bới lấy một xấp bao bố trong góc kia ra mà ngồi dựa vào cho đỡ mỏi. Còn đi hơn trăm cây số nữa kia đấy." Nhảy lên ca bin, cậu Lượng nổ máy gài số. Chiếc xe rung nhẹ rồi lướt đi mỗi lúc một nhanh trong đêm.
       Gần nửa đêm thì chiếc xe hùi hụi leo dốc lên đèo Rù Rì. Thị xã Nha Trang phía xa hắt ánh đèn nhạt màu lên bóng đêm. Trên đỉnh đèo, lốm đốm đây đó đèn bình quán xá, đèn cầy, đèn hột vịt gánh hàng ăn đêm quầng lên từng đám. Đám xe tải, xe khách dăm ba chiếc đỗ bên đường. Trước khi đổ dốc, cánh lái xe muốn nạp thêm chút đồ ăn dằn bụng. Xe dừng nhẹ. Cậu Lượng mở cửa xe bước xuống. Phía dưới đường thoáng thấy bóng người thiếu phụ ghé tai cậu Lượng thì thào chi đó rồi quay lại, bám cửa ca bin phía thằng Đán đu lên.
       - Anh Hai, người Bắc có câu "một đêm nằm năm đêm ở" không hà. Em không biết lấy gì để hàm ơn anh Hai. Anh cầm cho Em yên lòng. Em xin chào vĩnh biệt Anh nghen. Chưa biết liệu mình có còn dịp gặp lại nhau không. Dẫu gì suốt đời, em cũng mãi nhớ tới Anh. Anh cũng vậy nha!
       Trong bóng tối ca bin, tay người đàn bà tìm kiếm bàn tay thằng Đán, nắm siết. Khi chị ta buông tay nhảy xuống đường, thằng Đán thấy trong tay mình một gói vải mềm, nằng nặng răn rắn. Trong đêm bóng người thiếu phụ thấp thoáng giữa những đốm đèn hột vịt rồi thấp dần, thấp dần. Phía dưới đó, tiếng ì ào sóng vỗ dội lên chân đèo. Xa xa trên mặt biển, ánh đèn tàu cá vãi như sao sa. Vài tiếng còi tàu vẳng lại nghe như tiếng tù và dội vào vách núi. Thằng Đán dựa cửa nhìn dõi theo, đầu óc trống rỗng. Nhét gói vải nhỏ vào bụng áo, gã ngồi im.
       ……….

(Còn nữa)