NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

CÂU CHUYỆN CỦA KẺ MANG NỖI NHỤC TRUYỀN ĐỜI (TRÍCH ĐĂNG) (TIẾP THEO)


       …..
       (Tiếp theo)
       - Tôi…tôi …lạc đường. Không có vũ khí.
       Gã lắp bắp không thành tiếng. Qua đôi tai, gã cũng chỉ nghe được tiếng mình đang ú ớ với cái giọng lào khào đặc nghẹn.
       - Đứng lên, quay hẳn người lại. Tay giữ nguyên trên cao.
       …..
       - Thôi chết, quân ta đây mà. Chú mày bị thương vỡ cả mặt mũi hay sao mà băng bó kín mít thế này. Đơn vị nào thế, tại sao lại ra nông nỗi này.
       Tiếng người đối diện trùng xuống dù vẫn đanh chắc và đầy cảnh giác. Thằng Đán chợt hạ tay xuống, quều quào ra hiệu.
       - Ơ kìa. Khổ chưa. Mất cả tiếng à. Thôi, thì ra vết thương này làm chú mày không nói được rồi. À, đánh nhau. Ờ..ờ.. hiểu rồi, gặp ổ phục kích. Ờ..ờ.. Đơn vị bị tấn công tứ phía, bị chia vụn ra. Rồi! Bị thương nằm lấp dưới xác đồng đội. Ồ, Thế à! Khổ chú mày rồi. Tỉnh dậy, bò được ra khỏi trận địa thì máy bay đến bắn à! Tiên sư cái thằng giặc, sao mà nó ác thế. Người lính ra trận trúng hòn tên mũi đạn rồi còn oanh kích muốn làm tan xác người ta. Ừ…ừ…vừa đi vừa nghỉ đã hơn chục ngày rồi kia à. Đấy, tớ với cái xe này cũng bị bom đánh ba ngày trước đấy. Thôi, đừng cố nói bằng tay nữa, kẻo mệt. Để tớ dọn cho chú mày cái góc này nằm tạm. Nhờ giời xe không bị hỏng nặng phần đầu. Tớ có lệnh đưa chiếc xe này về tuyến sau. Thế có gì vào bụng chưa. Chưa à, đã bị thương lại đói rũ thế này. Khổ chưa? Mẹ chúng nó chứ, cái lũ quân Mỹ thối tha và đám ngụy quân, ngụy quyền phản quốc. Hiệp định Pa - ri ký rồi đấy, mà nó còn ngoan cố quyết giữ cái xác ma chính quyền Thiệu - Hương. Rồi đây, quân Mỹ rút, chỉ còn quân ta với nó đánh nhau tay bo. Xem rồi cái đám ngụy thối ấy có bám đít mấy thằng Mỹ mãi được không? Thế nào chúng nó cũng thua thôi. À, mà chú mày đừng nói bằng tay mãi thế, tao hiểu rồi. Mà có vẻ cái tai thằng này cũng có vấn đề rồi. Nghỉ đi, tao lấy cho mấy miếng lương khô. Chịu khó nhấm nháp vậy. Mà ăn từ từ thôi đấy, kẻo nghẹn, sặc mà đâm khổ. Khi nào gặp binh trạm, lại có cơm thôi. Trên ca bin có cái băng ghế nhưng bom nó phạt mẹ nó mất nửa rồi. Chỗ tớ ngồi lái, đang phải dùng tạm miếng gỗ thùng đạn lót tạm. Chú mày mà nằm trên đó thì không có chỗ xoay trở, lại vướng chân vướng tay tớ. Ăn đi, bi đông có không, tớ sẻ cho vài miếng nước. Để chắc ăn, tớ lấy đoạn dây dù này buộc cậu vào cọc khung xe, để phòng trên đường, xóc quá chú mày nhỡ rơi lọt xuống gầm xe, đâm thằng tớ lại "làm phúc phải tội". Tranh thủ ngủ đi. Tảng sáng xuất phát. Đây là góc cắt giữa đường nhánh Đông và Tây Trường Sơn rồi. Mình đang trên đất Thừa Thiên. Ngoài kia là cầu ngầm Hiền Lương đấy. Nếu thuận lợi, chỉ ba ngày nữa là mình ra đến Quảng Bình. Thêm xăng dầu và kiếm chút lương ăn, sau đó tớ còn đưa xe ra trạm đại tu Thọ Xuân, Thanh Hóa. Tới đó nếu cậu còn đi tiếp về tuyến sau, bệnh viện dã chiến của quân y 7 đang đóng ở Ninh Bình đấy, tớ sẽ bày cho cách đi tiếp. À! mà tớ tên Tưởng, lính lái xe C9 thuộc D102 ô tô vận tải đoàn 559.
       Mệt rã cả người, lại còn sợ đến vãi đái. Không hiểu linh tính sui khiến thế nào, may thế. Cái trò giả câm hoa chân múa tay ngày nào được thằng Củng "quai" công nhân chiếu bóng khu Tây bày cho để chọc ghẹo gái quê huyện Hà lại có giá trị đến thế. Trong bóng tối chìa bàn tay ra không rõ ngón, gã hình dung người đàn ông trước mặt nặng mùi mồ hôi và săng xe này chắc cũng to đậm và thật thà, giàu lòng thương người. Giời quả đã cứu mạng nó. Giữa cùng cốc núi rừng và bom đạn rách giời này nó đã quá may, một lần nữa  lại gặp được người đằng mình. Hơn thế, nó có được cơ hội quay về tuyến sau hết sức thuận lợi. Ngoan ngoãn nghe lời người lính lái xe, nó để anh ta buộc mình cố định vào góc thùng xe, chiếc ba lô nằm trước ngực và góc thành xe cũng được ghì với thân nó thành một khối. Chưa biết thế nào, nhưng cái cách này khá an toàn như dây lưng bảo hộ vậy. Có va đập gì thì đã có chiếc ba lô giảm chấn cho. Nhấm nháp miếng lương khô, nó im lặng nghe người lính lái xe trèo lên ca bin phía trước. Không nghe tiếng cửa xe va đập. Chỉ thấy chiếc xe nhún nhảy nhẹ. Chắc cánh cửa buồng lái cũng không còn. Một lúc sau, đã thấy tiếng anh ta ngáy ran. Nó cũng thiếp đi trong mệt nhọc cùng niềm tin được sống sót.
       Thằng Đán biết được chiếc xe bắt đầu chuyển bánh là nhờ một cú lắc nên thân khiến gã choàng tỉnh sau giấc ngủ mê mệt. Dù đã được cột dây vào thành xe mà những cú xóc, lắc… "hứ… hự" vẫn làm hắn phát hoảng. Chiếc xe chuyển bánh trong tiếng va đập chói tai của đủ thứ rung lắc, rời rã của những khung, những sàn, những bệ tưởng có thể rời rụng ngay ra được. Nếu ông Tưởng không "bó" hắn vào khung vách sau ca - bin bằng dây, hắn có thể rơi lọt xuống đường bất cứ lúc nào. Trời sáng mờ, nặng trĩu sương rừng. Song từ cái chỗ được coi là an toàn của mình, gã vẫn nhìn thấy những lỗ chỗ sàn xe, những thanh gầm rung bần bật ngay dưới chân. Nhìn ra phía trước chỉ thấy mờ sương. Nhìn về phía sau, dưới ánh sáng mờ của chiếc đèn gầm thì chỉ thấy từng vầng bụi dở đen dở vàng cuộn lên sau xe. Mù mịt, rung lắc nghiêng ngả. Bụng nghĩ thôi thì phó mặc cho "ông trời", nhưng dạ cứ bồn chồn vì không biết cái cối xay có bánh này liệu có nghiến thêm cả mình dưới nền đường không, nếu vô phúc…tuột ráo cả mớ dây buộc ngùng ngoằng này.
       Hơn nửa ngày trôi qua trong va đập bầm dập và xóc muốn tung ruột, chiếc xe bỗng có vẻ đi êm hơn, thuần tính hơn. Thằng Đán biết đã qua cung đường bị bom cày phá nát. Chiếc xe bỗng dừng lại. Trời không có chút tia nắng nao, âm u mù mịt. Đầu óc gã vẫn đang ù lên như nằm trong thùng sát lăn trên đường đá hộc. Tai nghe tiếng anh Tưởng mà cứ như tiếng vọng xa lắc xa lơ nơi nào vẳng đến.
       - Chú mày chờ tớ chút nhé. Thêm tý nước két đã. Mà phải nghĩ cách cho cậu cả lên trên này thôi. Nhỡ gặp mấy thằng C130 "đi chợ trời" lảng vảng thoi cho mấy quả rocket thì nhào xuống không kịp đâu. Trời mù thế này chưa chắc nó đã "đi tuần đường". Nhưng cứ "cẩn tắc đỡ áy náy" cái đã.
       Sau đó, thằng Đán được cho lên ca - bin thật. Ông Tưởng quá khéo. Vài cành cây cỡ bắp tay và dây rừng thôi mà ông ấy đan bện thế nào mà rọ không ra rọ, ghế không ra ghế, cũi không ra cũi găm được lên nửa băng ghế lái sứt mẻ trên ca - bin. Trông thế mà cũng chắc chắn ra phết. Chỉ phải cái chợt ngó kỹ xuống cái đám lò xo ghế gãy vụn chổng ngược lên trời, thằng Đán bỗng nổi gai người khi nghĩ nếu không có đám xoắn vặn dây leo kết thành chỗ ngồi cho nó thì cỗ "bàn tọa" của mình chịu đựng thế nào với đám bùng nhùng ruột ghế sắt thép gớm ghiếc ấy. Cứ là "nát tương bần". Tuy nhiên, khi leo lên ngồi, cái chỗ của nó lại cao hơn chỗ ông Tưởng gần một cái đầu. Quăng cho nó chiếc mũ sắt lính lái, anh Tưởng quát khẽ: "Đội vào, giữ lấy cái gáo". Kính buồng lái chẳng còn mảnh vỡ nào dính được trên đó đã đành, mà toàn bộ ca - pô phía trước cũng "sơ tán" đâu hết cả, lộ một đám những máy móc đen xì muội khói dầu mỡ, két nước, cánh quạt và lổn nhổn những bu - gi ốc ác dây nhợ. Hai cánh cửa ca bin chắc đã bay mất dọc đường, được ông Tưởng chọn hai cây gỗ bằng bắp chân gác chéo cài phía trong. Có đổ xe thì cũng không văng được người ngồi trên ca - bin ra ngoài. Ngoái lại phía sau, gỗ sàn thùng bệ lởm chởm cái còn cái mất. Góc thằng Đán ngồi đêm trước cũng sắp bửa ra đến nơi. Bằng một nhát búa tạ, ông Tưởng khiến nó văng nốt xuống đường. Cả cái xe lúc này trông như cái thuyền mui bằng giấy trẻ con vẫn gấp chơi, với phần còn lại là chiếc ca - bin ngất nghểu phía mũi. Gỡ miếng bạt còn vương lại trên khung mái, ông Tưởng gấp thành một cái đệm vuông vức lót lên "cái gọi là ghế" cho thằng Đán ngồi, miệng lẩm bẩm: "Thế này cũng êm chán rồi". Bẻ gói lương khô làm đôi, ông Tưởng giục nó: "Tranh thủ ăn đi, từ giờ ra tới Khe Gát mình sẽ đi một mạch".
       Cung đường tiếp theo có êm hơn đôi chút. Đôi chỗ, xe lại chui vào những mái lá xanh rờn. "Những đoạn như thế này, bọn tớ gọi là đường Trường Sơn có "vung". Thanh niên xung phong và dân công hỏa tuyến làm cả đấy. Vừa kín đường, vừa lừa được bọn giặc trời". Bắt đầu thấy có xe phía trước đi vào. Lá ngụy trang giắt đầy quanh xe. Xe chở bộ đội, thanh niên xung phong, xe chở đạn, chở hàng. Những chiếc xe đi ngược vào, gặp chiếc Gat 63 của ông Tưởng chỉ khoát tay chào nhanh. Có vẻ họ dã quá quen hoặc chẳng lạ lẫm gì với cái đám sắt vụn biết đi này trên đường. Hàng ngày, biết bao lượt xe lúc vào còn nguyên màu lá, khi quay ra đã có chiếc rách bươm rách nát như vậy. Chiến trường là thế, tuyến vận tải Trường Sơn là thế. Cảnh ra vào tấp nập làm cung đường bớt cái vẻ quạnh hiu bom đạn. Và sức sống con đường, cũng góp phần làm ấm lòng người ra trận. Chiếc xe ông Tưởng lái phun khói như một chiếc điếu cày khổng lồ. Thằng Đán ngồi một hồi rồi cũng quen với mùi dầu ma - dut hôi rình. Nghe nó nói câu đầu tiên hơi méo mó :"Anh đi thế này đã nhiều chưa?" Anh Tưởng tròn xoe mắt: "Này, chú mày nói lại được rồi à?"
       - Đêm qua, Anh dí súng ngang đầu Em làm Em tưởng thám báo. Chỉ chờ nó đòm một phát thì nghe được tiếng Anh. Vừa mừng, vừa ngộp không sao nói được câu gì, đành ra hiệu bằng tay với Anh. Đừng giận thằng Em nhé.
       - Giận cái đếch gì. Nhìn cái bản mặt băng bó thế kia, cứ tưởng chú mày vỡ mất tong cái "Đài phát thanh" rồi. Nhưng mà nói được cũng còn nghe hơi khó đấy. Nói ít thôi, kẻo mệt. Ra đến binh trạm, phải nhờ mấy cậu quân y làm vệ sinh cái mặt cho cậu, kẻo băng bó mãi kiểu này, cái mặt chú mày lại thũng ra mất. Tớ làm "lính xế" Trường Sơn hơn bốn năm rồi, từ cuối sáu tám. Gặp thằng mặt mũi như cậu và cho lên xe mới là một. Lái xe ra vào liên tục. Ấy là trong chiến trường này thôi. Chứ trước tớ là lái xe Quốc doanh vận tải Thanh Hóa đấy. Một mẹ đĩ và ba nhóc rồi còn gì, hai trai một gái. Cứ thau tháu năm một, đứa lớn nay lên chín tuổi rồi. Mẹ thằng cu làm bên cửa hàng chất đốt của huyện Quảng Xương. Mẹ đĩ cùng lũ trẻ sống ngay tại tập thể cửa hàng.
…….

(Còn tiếp)