(Tiếp
theo kỳ trước)
…..
Hóa ra câu chuyện không đến nỗi
"phức tạp" như Chị tưởng tượng. Anh có một cô bạn gái người Hà Nội,
học lớp dưới cùng khoa có gia đình sơ tán về xã bên cùng huyện này. Nhân gặp nhau
khi cùng đi Bách thảo chơi chủ nhật. Anh bùi tai nghe cô bạn rủ về thăm nhà một
buổi, tiện thể đưa cô em về thăm mẹ. Hăng hái, Anh lấy xe đạp chở cô về nhà nơi
sơ tán thật. Đã ăn chiều rồi mới đi mà khi đưa cô bạn về đến nhà, thấy mẹ nấu
bữa cháo lươn quá ngon, cô bạn ép Anh ăn thêm bằng được một bát. Ngon thì ngon
thật, vì từ bé đến lớn Anh chưa từng được ăn thứ cháo này bao giờ. Ăn xong,
ngồi chơi đến hơn chín giờ tối, Anh xin phép về rồi đi thẳng đến địa điểm thực
tập cách đó hơn năm cây số. Vừa đem cất các thứ và xe cộ vào phòng thì Anh thấy
đau bụng. Cơn đau bụng âm ỉ rồi cộn lên khó chịu. Chỉ vừa kịp nghĩ: "Thôi
rồi, tại cháo lươn rồi", Anh cứ thế đi ra nhà vệ sinh sau khi khóa cửa lại
cẩn thận. Giải quyết xong hậu quả của bát cháo đêm, trở lại phòng Anh mới giật
mình. Anh đã vội đi ra, tay bấm khóa mà…để quên chùm chìa khóa trong nhà. Loay
hoay một mình trước dãy nhà tập thể cán bộ huyện vắng teo vắng ngắt vì mọi
người đều về nghỉ chủ nhật chưa lên. Đêm xuống, không còn cách nào hơn, Anh
đánh liều ngồi dựa cột thềm chờ …sáng. Không biết vì sương lạnh hay vì mất sức
sau trận "Tào Tháo đuổi" mà khi tỉnh lại, Anh đã thấy mình nằm tại
phòng cấp cứu bệnh viện rồi. Cũng hú vía, vì cũng chỉ bị choáng nhẹ do ngấm
lạnh mất sức mà thôi, chứ nếu nặng hơn thì…