(Tiếp
theo kỳ trước)
…..
Cửa ga Hàng Cỏ hôm nay bỗng trông sao
thật bất thường. Mọi khi, giữa trưa vắng con phố mặt ga đâu có nhiều người xe
đến vậy. Xe đến, xe đi cứ nườm nượp, lượng người đổ xuống toàn là bộ đội, thanh
niên xung phong. Cũng có cả người mặc quần áo dân sự, nhưng không nhiều bằng.
Cửa ga trông to là vậy, nay chỉ mở một phần, cứ nuốt vào được một khối người,
lại đóng chặt lại. Cứ theo lịch trình bình thường thì giờ này, không có chuyến
tàu khách nào đi, về. Chỉ có tàu hàng và tàu công vụ. Không khí có vẻ căng
căng. Đứng bên hè đường Nam Bộ phía đối diện, Anh cứ nhớn nhác tìm kiếm. Không
thấy bóng Chị đâu. Cả tiếng đồng hồ đã trôi qua, bụng đã thấy bồn chồn bần
thần. Trong túi, bức điện khẩn của Chị nằm đó, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Em
muốn gặp Anh gấp, rất gấp. Đợi Em ở cửa ga Hàng Cỏ lúc một giờ chiều, ngày….ở
chỗ cũ" Giữa không khí khẩn trương của người, xe, quân nhân với ngổn ngang
quân trang, quân dụng trước mặt, Anh càng thấy sốt ruột. Chuyện gì mà Chị điện
cho Anh lên đây?! Ra đến Phủ Lý lúc sáng sớm để gửi xe đạp lên tàu, chuyến tàu
khách hơn tám giờ sáng ậm ạch mãi mới đưa Anh về tới Hà Nội. Y hẹn, Anh có mặt
ở chỗ này từ lúc hơn 11 giờ trưa.