Tuổi thơ ấu, khái niệm
"xa" và "to lớn" thường không cần sự tách bạch. Cái gì quá
to, quá đồ sộ cũng được hình dung tương đương nhau như độ…dài quá, xa qúa. Cây
cột điện cũng là "to", là "dài". Cây cầu cũng vậy, đã
"to" là…dài. Chả thế, nói đến sự to và dài thường đám trẻ con thời
chúng tôi thường thách nhau: "Đố chúng mày lên cầu Phú Lương đấy!?".
Vâng, dân thị xã Hải Dương chúng tôi thời đó từ bé chí nhớn không ai không biết
đến cái địa danh và cây cầu to vật này. Có điều, hiểu tường tận về nó thì lại
là việc khác.
TUỔI NGOÀI 60 KỂ NHƯ ĐÃ BƯỚC VÀO MÙA THU CỦA CUỘC ĐỜI MỖI CON NGƯỜI. NGƯỜI LẠC QUAN COI GIAI ĐOẠN NÀY LÀ "MÙA THU VÀNG" CỦA ĐỜI MÌNH. NGƯỜI KHÁC VỚI NỖI LO TUỔI TÁC VÀ BỆNH TẬT COI ĐÂY LÀ MỘT GIAI ĐOẠN KHÓ KHĂN. LÀ NGƯỜI LẠC QUAN TÔI COI TUỔI NÀY LÀ TUỔI ĐỦ ĐỘ CHÍN CỦA NĂNG LỰC SÁNG TẠO, CỦA TỪNG TRẢI CUỘC ĐỜI. ĐIỀU ĐÓ KHIẾN TÔI MONG MUỐN HƯỚNG TỚI SỰ CỞI MỞ. ĐÓ LÀ LÝ DO NGƯỜI VIẾT BLOG NÀY TỰ GỌI NHỮNG TÂM SỰ CỦA CÁ NHÂN MÌNH LÀ "TỰ KHÚC THU"