(Tiếp
theo kỳ trước)
……….
Chiếc máy bay Airbus
A330-200 VN-A377 của hãng Hàng không Vietnam
Airlines giảm độ cao. Trên khoang hành khách phổ thông, Tuyết và con cháu Hồng
nhìn nhau. Dưới đất kia là thành phố Hà Nội với lô xô nhà cửa, đường sá. Sân
bay Nội Bài đang chuẩn bị đón chuyến bay của họ. Tâm trạng hai dì cháu hết sức
phấn chấn. Với con Hồng, từ khi gia đình định cư ở thành phố Hồ Chí Minh đây là
chuyến bay thứ hai trở về nơi ba má nó sinh ra chị em nó. Chuyến trước vào đầu
những năm chín mươi thế kỷ trước, cả nhà cùng dì Tuyết bay ra Hà Nội rồi về quê
chịu tang bà ngoại. Các cậu, dì trong nhà đón họ trong nước mắt. Cả nhà không
được chứng kiến giây phút Bà trút hơi thở cuối cùng. Nhưng bù lại, vừa kịp dự
lễ khâm liệm Bà. Khi đó, con Hồng mới vừa tốt nghiệp Đại học. Chị Thanh nó mới
vừa xây dựng gia đình. Chuyến về quê, cũng là chuyến anh rể vốn gốc quê Tiền
Giang biết quê ngoại. Khung cảnh làng quê những năm đó còn khốn khó lắm. Cuộc
sống ở quê kham khổ, thiếu thốn đủ thứ. Ba má cứ sụt sùi tiếc nuối vì mới cách
đó chừng hơn ba năm, trên đường ra công tác phía Bắc trở vào đã đón được ngoại
vào chơi đến vài ba tháng. Song rốt cuộc, cả nhà không thể giữ được Bà ở trong
đó lâu hơn. Bà một mực đòi về, và lý do thật đơn giản: "Thế Bà sống trong
này với các anh các chị, lấy ai hương khói thờ phụng ông ngoài đó. Thôi để Bà
về, có bề gì Bà còn được nằm xuống cạnh ông!". Rồi cả nhà cũng phải chiều
Bà, để Bà ra. Lần đó, Bà ra Bắc với Cậu Hai. Mới đó, mà đã hơn chục năm có lẻ
rồi. Chuyến này hai dì cháu ra, định sẽ về quê nữa để bàn với Cậu Hai xây mộ
cho cả hai ông bà và cùng họ tộc tôn tạo nhà thờ họ vào năm tới. Dù trong bụng
nôn nao việc gặp cả nhà Anh, nhìn vẻ mặt háo hức của con cháu Chị cũng thấy vui
theo. Bụng bảo dạ: "Mình ra thăm người ốm, có chi mà ngại!" nhưng cảm
giác chộn rộn không thể ghìm xuống được. Những người sống bên Anh sẽ đón mình
với thái độ thế nào nhỉ?!