NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2018

SẸO NHỤC (TRUYỆN VỪA) - BÌNH DƯƠNG


(Kỳ 14)
(Tiếp theo kỳ trước)
       .......
       Chỉ mới cuối tuần trước thôi, đại đội thằng Đán xảy ra một việc bất thường. Một phần trong số tiền được giao; gần một trăm đồng tiền mặt trong ba lô của chiến sĩ Quang - người được giao làm thủ quỹ đại đội không cánh mà bay. Tất cả các tiểu đội liên quan với khu đóng quân trong làng của đại đội ba lập tức cấm trại, thực hiện việc kiểm soát quân trang, tư trang toàn bộ cán bộ chiến sĩ.


       Nhưng không tìm ra manh mối. Do đang trên đường hành quân vào mặt trận, công việc lại liên quan đến địa phương nơi đóng quân nên mọi sự được cán bộ tiểu đoàn quán triệt tới từng chiến sĩ phải giữ kín, không được phép lọt lộ ra bên ngoài, ảnh hưởng đến tư tưởng và tình đoàn kết quân dân của nhân dân trong khu vực đóng quân. Song vào một buổi chạng vạng chiều cuối tháng, có chiến sĩ đã phát hiện số tiền bị mất được giấu trên mái tranh phía chái nhà cô gái nơi tổ ba người của Quang tá túc. Đó cũng là hàng xóm gia đình mà nhóm ba người tiểu đội thằng Đán đóng quân. Sự việc không gây nên chuyện to tát gì, bởi đã được cấp trên quán triệt, số tiền mất đã được tìm thấy không suy suyển một cắc khi kiểm đếm lại. Và thế là đủ, không cần phải làm ầm ĩ. Thủ phạm gây ra vụ đánh cắp tiền bạc cũng nhờ vậy mà yên thân.
       Nhưng người giữ tiền thì biết. Thằng Quang biết sự việc động trời này, song chưa kịp báo cáo và làm rõ trắng đen thì có lệnh phiên chế lại quân số. Đôi lúc, chỉ thoáng nhìn ánh mắt nhọn hoắt của Quang chĩa về phía mình là thằng Đán biết mình đã bị điểm vía rồi. Nhưng thằng Quang chưa vội lột mặt kẻ tội đồ, nó muốn chờ có thêm thời gian để kiểm định lại mối nghi ngờ cho chắc chắn. Đúng lúc đó, quyết định chia tách quân số đột ngột được đưa ra, nó thôi không làm tới nữa. Nhưng nó cũng kịp cảnh cáo thằng Đán bằng lời thì thầm sắc lạnh kia...
       Câu chuyện bắt đầu ngay sau việc đơn vị tân binh đang trên đường chuyển quân, được lệnh trú chân lại ít ngày tại một làng quê miền Trung, thuộc địa phận giáp ranh giữa hai tỉnh Nghệ an và Hà tĩnh. Mới vừa khi đại đội nhận địa điểm đóng quân được vài ngày, thằng Đán đã lân la tán tỉnh cô bé nhà hàng xóm, nơi thằng Quang cùng hai chiến sĩ cùng tiểu đội đóng quân. Cứ rảnh thời gian học hành tập luyện, sinh hoạt là mấy đứa cùng nhà thằng Quang đã thấy nó theo đuôi con bé hàng xóm rồi. Con bé vừa vào tuổi mười tám. Đôi mắt đen huyền to tròn long lanh dưới cặp lông mày mỏng cong vút. Cặp má gái mới lớn hồng mịn hễ cười là nhấp nháy lúm đồng tiền xinh xẻo. Thân hình đang độ nở nang phô khoe vẻ đẹp trinh nguyên của người thiếu nữ vừa bước vào độ chín. Hai ông bà chủ gia đình tâm tính cũng hiền lành, thật thà cởi mở. Cô bé là con út trong gia đình còn ở với bố mẹ. Bốn năm người con cả trai lẫn gái trong nhà, người đã ra ở riêng, người thoát li đi công tác xa nhà, người đang trong quân ngũ tham gia kháng chiến...nên gia đình rất sẵn lòng làm nơi trú quân cho hết đợt này đến đợt khác các đơn vị bộ đội trên đường ra tiền tuyến chuyển quân qua làng. Cô bé với khuôn mặt trẻ măng, dáng vẻ nhí nhảnh tươi tắn suốt ngày vui vẻ hát ca đã làm không ít chàng tân binh "say nắng", ủ ấp si mê. Riêng thằng Đán, nó không chỉ đứng xa nhìn ngắm như các đồng đội, mà với chút vốn liếng giai gái của nó có được từ thủơ mới lớn đến khi đi làm công nhân còn thúc nó sán đến gần hơn, bạo hơn với cô bé. Mọi người để ý thấy nó hết bám theo ra vườn hái rau, lại lân la tán tỉnh bên bờ ao nơi con bé vo gạo, giặt giũ. Có bữa, nó còn được thể len vào tận gian bếp khi con bé nấu nướng làm cơm chờ bố mẹ đi làm ngoài đồng. Hăng hái rút rơm, chẻ củi, quẩy nước ngoài giếng làng về giúp việc nấu nướng...cái sự dẻo mồm tán tỉnh của nó cũng có lúc làm con bé "mắt tròn, mắt dẹt" theo chuyện có đến hàng giờ. Và chính cái sự gần gũi ấy của thằng Đán với cô con gái chủ nhà đã gây nên mối nghi ngờ trong thằng Quang ngay từ những phút giây đầu tiên phát hiện ra sự việc mất mát tiền nong trong tư trang của nó. Việc mất tiền đã được báo cáo với các chỉ huy đại đội, song cũng ngay lập tức được chỉ huy yêu cầu giữ kín để tiếp tục theo dõi. Đang chưa biết sử lí ra sao thì một bữa đêm muộn rồi, thằng Quang đang mắt nhắm mắt mở gà gật đợi giấc ngủ đến muộn trong giường chợt thoáng thấy bóng người thấp thoáng phía chái nhà. Và nó nhanh chóng nhận ra, người nấp bên cột hiên phía chái nhà, nơi có buồng ngủ của cô bé con ông bà chủ nhà chính là thằng Đán, người của tốp tân binh đang trú quân ở nhà bên...Cũng tưởng thằng Đán lân la góc đầu hồi chỉ là tình cờ nhằm tán tỉnh, dụ dẫn đứa con gái mới lớn. Chợt cuối buổi chiều cuối tuần đó, trong lúc việc tìm kiếm manh mối vụ mất mát đang không có hy vọng tìm ra thì một chiến sĩ cùng tiểu đội thằng Quang tình cờ phát hiện ra cuộn tiền giắt sâu phía trong mái rạ phía đầu hồi nhà. Cậu tân binh được bà chủ nhà nhờ lấy giúp cây sào gây nùm rơm giắt trên góc giàn mái để sẵn bữa mai nhờ người dựng giùm cây rơm góc sân. Chính việc làm tình cờ đó đã khiến cậu lính trẻ phát hiện ra cuộn tiền giấu trong vỏ bao thuốc lá Trường Sơn giấu kín giữa lớp mái rạ. Sau khi báo cáo vụ việc với đại đội trưởng, ban chỉ huy tiểu đoàn đã thống nhất giữ kín nội tình vụ việc bởi chi tiết nghi vấn có liên quan đến cô bé con ông bà chủ nhà. Việc cấp trên quán triệt giữ kín câu chuyện mất mát trong nội bộ đã ngăn thằng Quang nói ra những điều nghi ngờ của mình. Khi biết mình có tên trong danh sách phiên chế sang quân số ghép với đơn vị về quân khu thủ đô, thằng Quang cũng ngầm hiểu đó là một khiển trách nhẹ nhàng đối với trách nhiệm cá nhân của nó trong việc bảo quản tài sản chung của cán bộ cấp trên đối với mình. Nỗi căm giận thằng ăn cắp đã gây nên sự phiền toái không đáng có với mình khi mới chân ướt chân ráo đời quân ngũ buộc phải ém kín trong lòng. Trước lúc chia tay với đồng đội; thằng Quang đã "xả" vào tai thằng Đán sự khinh bỉ đến tột cùng của nó. Về phía thằng Đán, dù gai cả người trước việc bị điểm tội, nó vẫn còn kịp mừng và cảm ơn trời phật đã cứu nó thoát khỏi đại nạn. "Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt", cái tật xấu thuở còn trẻ trâu đã xúi bẩy lòng tham trong máu của gã. Vả lại, khi muốn "lận lưng" chút tiền mọn phòng thân mà thấy tiền "phơi" trước mắt thì tội gì mà không "nhặt nhạnh". Khi cần dùng, được việc đáo để đấy... May mà không bị "bắt tận tay, day tận trán". Hú vía! Sau cuộc chia sẻ quân số, thằng Đán không còn gặp lại thằng Quang nữa. Sự việc cứ vậy rơi vào im lặng, kẻ xấu xa bỗng thoát nạn một cách êm xuôi...Câu chuyện vừa lắng xuống thì đoàn quân nam tiến tiếp tục nhận lệnh di chuyển.

       Cuộc hành quân kéo dài ròng rã gần hai tháng. Đang thời gian không quân Mỹ ngừng ném bom miền Bắc, đoàn quân cứ thế mải miết đi. Gió nóng - dân địa phương quen gọi là "gió phơn" chỉ chưa hết ngày đã làm héo quắt héo quay đám cành lá ngụy trang. Mồ hôi hết ướt lại khô để lại trên mình mẩy một thứ cảm giác khô nhám không ra nhám, ướt không ra ướt. Vuốt đến đâu, thịt da như xoa cát đến đó. Chiều xuống, khi tắt hẳn nắng rát rồi mà trời vẫn còn đỏ hực. Dừng chân là kiếm chỗ dội nước. Nước ruộng, nước mương máng đều dùng hết, bất kể trong đục, sạch bẩn. Cứ có nước là dội đã, dội như muốn cố làm trôi nắng gió miền Trung đi mà đâu có được. Vừa dội xong, lại đã thấy da khô như muốn bóc vỏ. Mắt đứa nào đứa ấy mọng lên, sưng không ra sưng mà con ngươi chỉ chực muốn lồi ra ngoài tròng. Hai bàn chân hết bong tróc, lại phồng rộp, chai sần, sứt sẹo. Đôi vai ê ẩm, chỉ có chiếc ba lô, bao tượng gạo rồi xẻng, cuốc xà beng thìa và khẩu súng thôi mà sao nặng hơn đeo đá. Đã thế, quai khẩu "K bốn bốn" cứ siết hằn xuống vai ngày lại  ngày như dao cứa. Đến chỗ nghỉ, có thằng quăng cả người và mọi thứ trên người xuống đất đánh "huỵch", chân tay duỗi hết cỡ dãng ngang. Chẳng biết đau biết bẩn sạch là gì sất, chỉ cốt được nằm xõa chân xõa tay cho giãn cơn mệt. Đến ăn cũng nhếu nháo nuốt cho nhanh, bữa nào cũng có canh nhưng cứ gọi là húp canh trước cái đã, cơm nuốt vo sau. Đêm xuống, lăn người ra là thiếp đi, người bải hoải chẳng thiết làm gì. Song kỷ luật quân đội lại ép siết mỗi lúc mỗi chặt. Tối nào cũng sinh hoạt tiểu đội, đến mức có thằng miệng vừa báo "có mặt" mắt đã chực nhíp chặt rồi. Trong nỗi nhớ nhà đâu đó, thằng Đán lại nhớ chiếc xe  kéo bánh hơi và con bò cái già của đội chiếu bóng lưu động. Đối với nó lúc này, những tháng ngày lang thang, "vãi đám" khắp huyện Hà trước đây tưởng xa lắc xa lơ mà thật đáng mơ ước.
....
(Mời xem tiếp kỳ sau)


Không có nhận xét nào: