Sự bận rộn, kể
cả sự lười lĩnh lắm khi khiến người có Blog cá nhân như tôi bỏ bẵng những trang
viết của mình. Để đôi khi, mở trang thấy bạn bè, người quan tâm vẫn cần cù truy
cập mỗi ngày khiến tự thấy mình có lỗi với mỗi cú “nhấn chuột – Click” của bạn
bè, cộng đồng mạng. Quá trình “tự kiểm” ấy thôi thúc tự bản thân mình phải cố gắng,
phải duy trì sự đối thoại; dù cho đó chỉ là sự đối thoại với “thế giới ảo”.
Nhưng thế giới này ngày nay mỗi lúc mỗi thêm đồng quan điểm “Thế giới phẳng” thì
cái sự đối thoại “anh - tôi, tôi - cộng đồng” cũng là cái gốc của sự đối thoại “tôi
- mình”; có gì đâu mà phải tránh né. Bởi thế, mở trang mỗi ngày hay chỉ mỗi tuần,
mỗi tháng cũng đều là một cú “Click” - một động thái mở trang. Viết là sự tồn tại,
tôi nhớ ai đó nói vậy. Và thấy việc viết một điều gì đó, miễn là có ích cho
mình, cho người thì cứ viết cho thỏa chí.
Từ suy nghĩ
đơn giản vậy, tôi tự đặt cho mình phải “tự sự” bằng Blog đang có. Cái sự bộc bạch
ấy, thôi thì cũng là một sự “bắt đầu lại” từ những hồi ức, bắt đầu từ những nhắc
nhớ cá nhân khi xem lại những hình ảnh, những sự kiện, những dấu chân năm tháng
được may mắn đặt dấu lên những địa danh đâu đó, không nhất thiết phải thật “hoành
tráng” mà chỉ cần duy nhất một dấu ấn …”kỷ niệm”.
Vậy hãy cùng
tôi bắt đầu câu chuyện này bằng hình ảnh một cây cầu, một cây cầu đã được khơi
lên từ danh xưng “thế kỷ” cách nay hơn những cả chục năm. Cây cầu Bãi Cháy - Hạ
Long. Cây cầu mà mượn cái dáng của nó lúc khởi đặt tôi đã lấy làm nền cho một “khúc”
câu văn trong một truyện vừa đã từng đăng trên Blog này- Truyện YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU) - Kỳ 9.
Cho phép được
nhắc lại một thoáng:
”…..
Trong tiếng rì rào đều đều của động
cơ, khung cảnh bên đường loang loáng lướt qua. Chiếc Toyota mười hai chỗ ngồi
lướt nhẹ trong nắng sớm. Trong xe, những khuôn mặt ngái ngủ gật gà gật gù. Tiết
tấu vui vẻ và nhạc điệu bài hát "Hà nội những năm hai nghìn" của nhạc
sĩ Trần Tiến ngân nga thoảng nhẹ. Anh đưa mắt nhìn mọi người chung quanh. Họ là
những đồng nghiệp của Anh. Phía trước, một cuộc hội thảo khoa học đang chờ họ
giữa thành phố Hạ Long. Xuất phát từ Hà Nội năm giờ sáng, chỉ hơn nửa tiếng nữa
họ sẽ có mặt tại nơi dừng nghỉ. Khuôn mặt bình thản của cậu Long - lái xe cơ
quan hướng chăm chú về phía trước. Trên xe, chỉ có Anh và cậu ta là tỉnh như
sáo. Mấy cô cậu cùng đi đang tuổi ăn tuổi ngủ tranh thủ chợp mắt bù giấc ngủ sớm
bị cắt xén bất thường bởi chuyến đi. Cuộc hội thảo nằm trong chương trình hợp
tác của Viện với một số tỉnh thành vùng Đông - Bắc. Họ sẽ làm việc và nghỉ ngơi
ở đó bốn ngày. Mới đó vậy thôi mà lằn ranh giữa hai thế kỷ vừa bị bỏ lại, đây
đã là những ngày tháng đầu tiên của thế
kỷ mới. Năm 2000, nội cái tên gọi đã đủ gây nên nỗi háo hức thay đổi.
- Đến khách sạn, Em lại đăng ký nghỉ
cùng phòng như mọi chuyến đi với Anh đấy nhé. Cứ nghĩ đến việc ngủ chung với
đám thanh niên ngủ ngày quậy đêm kia là em mệt "vãi linh hồn" ra. Lấy
đâu sức vóc mà chúng làm việc suốt ngày đã mỏi xác rồi mà đêm ngủ cứ bày hết
trò nọ đến trò kia đốt thời gian.
- Được rồi, cậu cứ yên trí. Tớ đầu năm
có lẻ rồi, tớ cũng thích cái cách nghỉ ngơi của cậu. Làm việc cật lực mà nghỉ
ngơi cứ là phải thảnh thơi. Cựu chiến binh có khác, vào sống ra chết mãi rồi
nên cậu biết quý trọng sự yên bình. Nhưng có mánh chợ búa gì thì nhớ lại giúp tớ
đấy nhé. Bà "đầm" nhà này đang giao cho tớ cả một cái giỏ xách tướng
chờ đem hải sản tươi sống về đấy.
- Rồi! Anh cứ yên tâm. Thằng em này mà
vào chợ là phát huy năng khiếu ngay. Gì chứ, mấy em trong đoàn cũng đăng ký nhờ
em từ chiều qua rồi. Phụ nữ trẻ bây giờ thua mấy mẹ quần thâm chân què, áo nâu
yếm vải ngày xưa xa. Thời nay, khi đi làm dâu thì các "dâu tây" như mấy
em trẻ này nếu không bị lườm nguýt thì "cầm cái chắc" là bị các mẹ chồng
bỏ chạy sau cả cây số.
Phà Bãi Cháy kia rồi. Theo chân mấy cô
cậu trong đoàn, Anh chậm rãi bước xuống phà. Con phà to tướng chứa gần chục chiếc
xe nhớn xe bé lừ đừ rời bến. Dăm bảy năm nữa thôi, chiếc cầu dây văng "thế
kỷ" đang bắt đầu thi công kia sẽ vắt qua không gian đôi bờ. Nhưng đó là
thì tương lai. Bây giờ, qua lại hai bờ vẫn là những con phà cần mẫn. Dòng sông
chảy siết bên thành phà, trên bờ những ngọn núi sẫm xanh lặng im nhìn xuống.
Vài con thuyền bé nhỏ giương buồm cánh dơi nâu sậm dập dềnh trên sóng. Phà cập
bến, họ còn đi hơn hai mươi phút nữa mới tới nơi nghỉ. Chiều, họ sẽ phải chuẩn
bị tài liệu và làm việc sơ khởi với ban tổ chức hội thảo. Chỉ còn được một đêm
nhàn nhã thôi. Sáng mai, khi vào cuộc, thời gian không còn để nghỉ suông nữa.
….”
Và
đây, cây cầu ấy đây, lúc nó mới bắt đầu “mọc chân, mọc tay”. Các bạn hãy ngắm
và thưởng ngoạn nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét