Hội trường Trần Phú Tp.Hải Dương một ngày đầu tháng tư- nơi gặp gỡ tuổi thơ,
tình bạn bè cùng học, tình thầy trò thiêng liêng. Trong rất nhiều cảm xúc nỗi
nhớ trường xưa bạn cũ tiếng hát về một "Thời hoa đỏ" vang lên.
Người
đứng trên bục giảng, người ngồi giữa bạn bè đồng môn thuở nào trong khói lửa
chiến tranh, trong bom đạn chực chờ cướp
đi cuộc sống yên bình của quê hương xứ sở bỗng vụt đứng lên đối mặt với khó
khăn gian khổ tự nguyện mặc áo lính, cầm súng đương đầu với va đập chiến trường.
Nơi hậu phương, họ để lại gia đình, người thân, xa lìa vợ con, gia đình, bạn bè
cùng tình yêu học trò đỏ màu hoa phượng để lao vào cuộc chiến vì tự do cuộc sống.
Đó là cơ hội dấn thân hay số phận một thời của thế hệ chúng tôi, người thuộc về
thế hệ "Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước"….Bỏ lại phía sau một thời trai
trẻ, trong lòng mỗi con người thời xưa cũ ấy nay mái tóc vương nhiều sợi bạc bỗng
bùi ngùi nhớ lại tình yêu học trò, những gốc bàng hò hẹn, những tán cây bãi cỏ
bờ sông thành phố thuở nào…Tôi đứng giữa sân trường chen chật người về dự hội,
hướng cặp mắt nhìn lên sân khấu, nơi những người bạn của mình đang cất giọng
hát giữa niềm vui họp mặt. Những tà áo dài thướt tha, khuôn mặt, ánh mắt xa
xăm, tiếng hát vang lên ngọt ngào sâu lắng. Họ, những người bạn văn nghệ của
tôi hát về tình yêu của bạn bè cùng thời bằng giọng ca trầm ấm…"Dưới màu
hoa như lửa cháy khát khao, bước lặng trên con đường vắng…". Hàng trăm ánh
mắt như mờ lệ, hàng trăm trái tim cùng chùng nhịp run rẩy. Giữa không gian đồng
điệu màu sắc, thời gian như muốn trôi chậm lại, cây lá như muốn rung theo điệu
thức ngậm ngùi mà hào sảng…tôi bỗng ứa lệ. Trên kia, những người bạn tôi vẫn đắm
mình thăng hoa theo cảm xúc âm thanh, ca từ dường như không biết rằng họ đã cuốn
người nghe vào nỗi nhớ tuổi xanh. Ca từ cứ rung lên, rung lên những cung bậc
khát khao cuộc sống và niềm nhớ thương một thời hoa đỏ…"Mỗi màu hoa đỏ về
hoa như mưa rơi rơi như tháng ngày xưa ta dại khờ…." Tôi biết mình còn phải
cám ơn họ nhiều nữa, những người bạn chỉ biết hát những bài ca không có tuổi,
những bài ca đi cùng năm tháng. Hãy cùng tôi ngắm họ, nghe họ hát bằng giọng ca
của trái tim dù không còn trẻ nữa, nhưng ngập tràn niềm yêu cuộc sống, những
"người đàn bà hát" bằng nỗi nhớ thời gian…
Nỗi
nhớ tuổi thơ, niềm vui gặp lại thầy cô, bạn học đâu đó mang bóng dáng thơ nhạc.
Nhiều thầy cô, nhiều anh chị em cựu học sinh cao tuổi ngồi đó, dựa vai nhau
cùng hẹn lại một lần nào nữa hội ngộ. Tuổi tác mỗi lúc mỗi ngấm sự khắc nghiệt
của thời gian, họ vẫn mơ có ngày tụ hội. Một ước mơ khó khăn khi tuổi tác đang
bị thời gian nhẫn tâm thách thức. Nhưng quyền được mơ ước không thuộc về thời
gian vô tri. Nó thuộc về con người. Và sao lại không nhỉ, một ước mơ cháy bỏng
muốn đi vượt trước thời gian.?!…
Một ngày đầu tháng tư,
2015.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét