…..
(Tiếp theo)
- Hôm nay tao mời cái bộ đội đến nhà mà
vui cái bụng lắm. Mày và thằng Pử phải uống rượu kết nghĩa làm anh em thôi. Cái
lý người Mông tao là thế. Biết ơn người cứu sống mình là phải xin làm người anh
em bằng được. Nào nâng bát lên, uống đi thằng cháu! Tao không bắt mày uống say
không về được, cái cán bộ nó buồn. Nhưng uống được đến đâu cứ uống, nếu thấy
cái đầu say say thì tao giải rượu cho.
Tĩnh đỡ bát rượu từ tay già Sồng Seo Lừ,
miệng khẽ "vâng". Hôm nay dư thời gian để nhìn ngắm, nó thấy ông gìa
người Mông trông cũng hiền hiền. Khuôn mặt thật dễ gần, cái miệng cười cười
lành khô. Cặp mắt thật đen, ẩn sau đôi lông mày rậm, chạy cắt ngang vầng trán vuông
vức cho thấy là người có bản lĩnh. Đuôi lông mày thật dài, nhiều sợi cong vươn
ra ngoài lúc cười còn rung rung nhẹ.
- Ngày xưa, hồi còn trai trẻ, tao cũng đi
bộ đội đấy, nhưng sao đỏ chứ không xanh như trên cổ áo mày. Đánh Mỹ đang hăng
thì bị thương, phải ra ngoài Bắc dưỡng thương rồi không đi giải phóng được nữa.
Giờ được tiêu chuẩn thương tật, cái vết thương dưới thắt lưng này không phạm
vào đâu cả, không phá được người tao. Bom đạn giặc giã cả đấy.
Giọng ông già thật cởi mở. Chỉ tay cho
thằng Tĩnh thấy, trên gian giữa có khung treo Quyết định khen thưởng huân
chương chống Mỹ, ông cười vui: "Cái cán bộ địa phương bảo tao là người có
công đấy. Cựu chiến binh, thương binh hai trên bốn mà. Cán bộ đồn biên phòng
quý tao lắm. Cứ có dịp lại ghé qua cho quà, tao vui cái bụng lắm".
Thằng Xeo Pử hôm nay trông tinh nhanh lên
nhiều, dù da mặt còn xanh tái. Tay gắp thịt rừng tiếp thằng Tĩnh, tay rót rượu
không để bát vơi, nó chỉ cười góp chuyện với Bố. Chuyện về lần bị nạn giữa
rừng, nó chỉ nói, lỡ gặp phải bọn xấu phá rừng, đang chuyển gỗ ra bờ suối thì
bị thằng Pử trông thấy. Một thằng giả vờ hỏi thăm đường, khăn quấn ngang trán
che gần khuất khuôn mặt. Chưa biết trả lời bọn chúng thế nào thì thằng Pử nghe
cú đập chí mạng ngang vai, đổ vật xuống không còn biết trời đất gì nữa. Được
các chiến sĩ biên phòng đưa về nhà, còn nằm không đụng cựa, hay biết gì mất đến
gần hai ngày nữa mới mở mắt được. Nó khoe: "Ông già nhà Pử giỏi thuốc lắm.
Vác dao vào rừng non nửa ngày trời kiếm thuốc lo cho Em, Em mới được thế này
đấy."
- Người Mông chúng tao nằm trên núi thuốc
trong rừng, có bị tai nạn, kể cả beo rừng vồ, gấu vật rơi xuống khe cũng không
chết ngay mà. Thằng Pử bữa đó gặp được các con bộ đội là gặp vía Giàng đỡ cho
đấy.
Cuối bữa rượu, già A Lừ bước qua gian
trái, móc dưới các phiến lá gỗ Pơmu mỏng lợp trên mái, gỡ xuống một chiếc túi
vải gai nhuộm đen. Lấy từ túi ra một vòng dây đeo cổ, ông thành kính đặt lên
bàn thờ. Thằng Xeo Pử không biết lấy ra từ đâu một con gà trống đen. Tay túm
chéo cánh gà, tay rút nhanh từ thắt lưng ra con dao tay lưỡi cong mỏng như lá
lúa, siết ngang cổ gà. Một tia máu bắn mạnh vào bát rượu trắng. Nhanh chóng
chuyển sang màu hồng, bát rượu được thằng Pử chuyển sang tay già Seo Lừ. Nâng
chén rượu ngang trước trán, ông hướng lên bàn thờ. Bàn thờ của người Mông được đặt ở vách hậu gian giữa dùng để
thờ cúng quanh năm. Trên đặt ba ống tre để cắm hương: ống giữa thờ ông bà tổ
tiên, ống bên phải thờ thần linh trông coi gia đình, ống bên trái thờ thần chăm
sóc sức khoẻ mọi người trong nhà. Sau khi khấn vái, già Lừ quay lại phía hai
thằng con trai đứng phía sau:
- Hôm
nay, tao khấn ông trời cho hai đứa mày
kết làm anh em. Làm anh em để sống chết có nhau, luôn luôn vì nhau. Còn chiếc
dây nanh cọp này, tao đeo cho cái bộ đội biên phòng để làm vật thiêng giữ mạng.
Xưa, nó cứu tao một lần thời kháng chiến đánh thằng Mỹ - Ngụy đấy.
Thằng Tĩnh cúi đầu, già Lừ đeo cho nó
vòng dây lên cổ. Đó là một vòng dây bện bằng sợi lanh, đen nhánh đính một miếng
bạc hình mặt cọp miệng ngậm chiếc nanh vàng ngà đã ngả màu thổ hoàng bóng mịn.
Chiếc răng cọp cỡ ngón tay út trông thật oai linh. Thằng Tĩnh miệng cảm ơn, tay
đỡ bát rượu tiết gà từ tay thằng Pử, dốc cạn vào miệng phần còn lại. Hai đứa
vòng tay ôm vai nhau, tay vỗ vỗ nhẹ phía sau lưng. Thế là chúng, thằng Tĩnh và
thằng Pử, từ nay là anh em kết nghĩa. Giữa buổi chiều, bố con già Seo Lừ tiễn
thằng Tĩnh tới tận chân núi đầu bản. Hào hởi, vui vẻ, già Lừ oang oang:
"Thằng con bộ đội về đơn vị nhé. Thỉnh thoảng ghé qua nhà chơi. Có lễ cúng
nào trọng, tao khiến thằng em Pử lên đồn xin cán bộ cho về ăn cơm cúng."
Đêm đến, trước khi cất chiếc dây vào đáy
chiếc ba lô, thằng Tĩnh ngắm kỹ chiếc nanh cọp. Phía mặt sau chiếc nanh, nó
thấy có hai nét chữ khắc mờ bằng mũi dao. Chữ "Đ" và chữ
"L" đứng cạnh nhau. Định bụng sẽ hỏi ông già Seo Lừ khi có dịp. Giữa
chập chờn cơn buồn ngủ sau một ngày cơm rượu và leo núi, nó thiếp đi giữa hình
ảnh ông già Seo Lừ cười hiền lành nhìn nó.
Ấy vậy nhưng, vốn bản tính hời hợt, nó
cũng chẳng mặn mà lâu gì với người anh em người Mông của nó. Trong thâm tâm,
đôi lúc nó nghĩ về chiếc răng cọp hộ mệnh như một thứ bùa ngải. Bố nó chẳng
bảo: "Người dân tộc khó hiểu lắm, coi chừng họ đổ bùa mê thuốc lú cho mà
không biết đấy!" Cho đến hơn một năm sau đó, trước khi rời quân ngũ chuyển
sang lực lượng kiểm lâm, nó chỉ qua lại gia đình già Sồng Seo Lừ đâu có đôi ba
lần, phần lớn do Seo Pử xuống tận đồn mời về. Quan hệ xa hẳn khi thằng Tĩnh chuyển sang hạt kiểm lâm Quỳ Châu, Nghệ An
cách nơi đóng quân cũ thời bộ đội biên phòng của nó cả trăm cây số đường núi.
Chiếc răng cọp gói trong tấm vải lanh nằm kỹ nơi đáy ba lô, dường như không mấy
được thằng Tĩnh quan tâm đến.
*
* *
(Còn tiếp)