Trời mùa đông chuyển sang cuối chiều đã lâu lắm. Qua khe cửa
lối ra hành lang, nền trời đang chuyển dần sang màu tối. Ấy vậy mà trong căn
phòng nhỏ, mọi thứ cứ chết lặng. Không có bóng người qua lại, cũng chẳng có
chút ánh sáng le lói nào. Mọi thứ trong cái không gian bé nhỏ này như bị đóng
cứng lại, mặc cho những tia sáng cuối cùng còn dây rớt của ráng chiều ngoài kia
dần tắt hẳn. Phải căng mắt ra, nhìn thật kỹ mới phân biệt được hai hình hài lờ
mờ trong phòng. Một bóng gày nhẳng nửa đứng nửa như sắp sụm xuống bên góc cửa.
Một khối thù lù nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha bên chiếc bàn kê góc bên kia
gian phòng. Trong cái khối bất động ngồi đó, mái tóc trắng xơ xác nằm gần lọt
trong hai bàn tay úp mang tai. Để ý thật kỹ nghe từ đó phát ra tiếng rên ư ử đứt
đoạn nửa như muốn ê a rủa xả, nửa như chỉ chực vỡ òa ra thành tiếng kêu của kẻ
sắp về chầu ông bà ông vải. Cái khối thu lu ấy là lão Đán, còn cái hình nhân ốm o
đứng chếch bên góc kia là thằng con cả ngoài ba mươi tuổi đầu chết tiệt của
lão. Chỉ có hai cha con lão với nhau, chẳng ai nhìn ai, cũng chẳng lời qua
tiếng lại gì; song giữa họ có chung một nỗi ám ảnh, xót đau, nuối hận, tủi hổ
với chính mình. Tiếng động của kim giây chiếc đồng hồ chạy pin trên tường nghe
xạch… xạch … Thời gian như chẳng vì vậy mà được đếm xỉa đến, bởi hai cha con
lão chỉ mải nghĩ về mình. Đúng là chỉ nghĩ về mình thôi, nhưng họ đều biết có
sợi dây vô hình nào đó quàng vào thân phận họ. Tha lôi chúng ngược thời gian về
trước, thời gian mà chỉ mỗi người trong họ biết với nhau như một món nợ đời
chẳng biết khi nào gỡ trả được.
*
**
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét