CHỈ NHƯ MỚI ĐÓ THÔI….
Mới đó thôi…Đó là câu thường nghe được từ người có tâm trạng hồi nhớ việc xưa. Cách nay khoảng gần một năm, khi cùng chơi với đứa cháu ngoại ngoài công viên, tôi tình cờ gặp một cô bạn, em của một người bạn cùng học thời cấp hai. Vồn vã chào hỏi, cô bạn mời tôi: "Anh còn nhớ đội văn nghệ xung kích ngày nào của bọn mình không? Chúng em vẫn cùng nhau sinh hoạt đấy. Anh tới sinh hoạt với bọn em cho vui, rồi lại dàn dựng lại cho bọn Em những bài hát kháng chiến chống Mỹ cứu nước hồi xưa bọn mình từng hát nhé…" Chia tay cô bạn, tôi không chắc sẽ tham gia được ngay vì…không biết sẽ sinh hoạt với họ vào dịp nào. Ấy vậy nhưng người bạn gái đó vẫn nhớ lời. Trước kỷ niệm Ngày giải phóng miền nam 30/4 năm nay khoảng gần 3 tuần, cô tìm tới tận nhà, lại còn "lễ phép" đề xuất với bà xã tôi rằng: "cho bọn em "mượn" Anh ít ngày để chuẩn bị dựng chương trình kỷ niệm "45 năm thành lập Đội văn nghệ thanh niên xung kích thị xã Hải Dương".
Và thế là chúng tôi lại có dịp gặp lại nhau. Họ cũng như tôi, không còn trẻ nữa. Người ít tuổi nhất đã 58 - 60. Người cao tuổi nhất- vị nhạc trưởng thời đó, nay đã …81, tóc bạc như cước. Một lịch tập dượt quy mô được thông qua và 14 bài hát được chọn để thu âm, thu hình. Đài truyền hình địa phương vào cuộc. Một lễ kỷ niệm khá hoành tráng tại Trung tâm văn hóa Thành phố được tổ chức dưới sự bảo trợ của cơ quan quản lý văn hóa địa phương. Lại còn một buổi biểu diễn vào đêm 30/4 tại tiền sảnh Nhà văn hóa trung tâm tỉnh. Rực rỡ dưới ánh sáng sân khấu các U60 - 80 cũng nữ thướt tha quần trắng áo dài, nam áo trắng quần âu, cổ thắt Cravat đủ màu sang trọng đứng đó say sưa hát. Nào hợp ca "Ca ngợi Tổ quốc" (Hồ Bắc); tốp nam "Đêm Trường Sơn nhớ Bác" (Trần Chung), "Năm anh em trên một chiếc xe tăng" (Doãn Nho); tốp nữ "Qua sông" (Phạm Minh Tuấn), "Hát về Hải Dương" (Trần Minh); song ca nữ "Quê Em" (Nguyễn Đức Toàn), tam ca nữ "Đảm đang cô gái Hải Dương" (Đức Minh); đơn nam "Bài ca Trườngơn" (Trần Chung), "Đoàn Vệ quốc quân" (Phan Huỳnh Điểu), "Đất nước trọn niềm vui" (Hoàng Hà); đơn nữ "Đường chúng ta đi" (Huy Du), "Bóng cây Kơ-nia" (Phan Huỳnh Điểu)…vang lên giữa trời đêm lộng gió. Phía dưới, nhiều khán giả cảm động hướng lên sàn diễn vỗ tay nhẩm hát theo. Chúng tôi đứng đó, những mái đầu bạc trắng ngẩng cao, miệng hát mà lòng rưng rưng nhớ lại những tháng ngày tuổi trẻ. Ngày nào, giữa thị xã Hải Dương thời chiến sơ tán chống chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ vắng ngắt bóng người, chúng tôi đi sát bên nhau theo hướng dẫn của đơn vị trực chiến tới hát phục vụ các trận địa pháo phòng không. Bộ đội mũ sắt áo xanh, mặt mũi sạm đen khói súng mắt sáng long lanh trên từng ụ súng lắng nghe đám thanh niên văn nghệ xung kích hát giữa trận địa. Chúng tôi hát như chưa từng có lúc được hát như thế. Bộ đội trẻ, thanh niên văn nghệ xung kích cũng trẻ gặp nhau trên bệ pháo. Chia tay nhau chỉ kịp trao cho nhau nụ cười tin tưởng, vẫy vội tấm khăn dù chào nhau mong cho ngày chiến thắng tới gần. Ngày qua ngày, giữa các trận đánh bom khốc liệt của máy bay Mỹ, chúng tôi tới hết trận địa phòng không này tới trận địa tên lửa khác. Bây giờ, những chàng trai rắn rỏi bên nòng súng cao xạ trên trận địa phòng không ven đô, bên những bệ phóng tên lửa đặt giữa sân vận động thị xã ngày ấy chắc nếu vượt qua được khốc liệt chiến tranh cũng tóc bạc, da mồi như bọn tôi giờ này. Các Anh, các Bạn chắc cũng không có thể quên những ngày khói lửa chiến tranh, từng được nghe những thanh niên văn nghệ xung kích mang tiếng hát tới động viên mình ngày nào chắc tay súng bảo vệ vùng trời quê hương tôi. Cuộc sống trôi qua đến nhanh, mới đó thôi mà 45 năm đã trôi qua. Đêm hát mừng 37 năm ngày giải phóng miền Nam 30/4 bằng giọng hát đã "già" theo thời gian kéo chúng tôi sát lại bên nhau, tự hào rưng rưng. Tuổi trẻ của chúng tôi, kỷ niệm của chúng tôi đó. Một thời không thể quên.
Khi tham gia đội văn nghệ xung kích thanh niên thị xã Hải Dương lúc đó, tôi cùng bạn bè mới mười tám đôi mươi. Thoáng vậy mà…đã ngót một đời người.
1 nhận xét:
Một hồi tưởng không dễ quên. Những năm tháng chiến tranh chống Mỹ cứu nước. Từng con người góp rtay vào chiến đấu và chiến thắng. Để rồi, khi nhìn lại ta bỗng thấy cuộc đời đã qua không chỉ đẹp, mà còn không thể nào quên được. Nhất là những âm hưởng chiến tranh, nơi đã lấy của mỗi gia đình người thân và thời gian sống yên bình. Mới đó thôi, ngay vừa đó thôi.
Đăng nhận xét