…..
(Tiếp theo)
Đêm gần sáng, chiếc xe tải mới xáp vô cửa
một nhà nghỉ đầu thị trấn Vạn Giã. Để cậu Lượng tắm trước, thằng Đán ngả lưng
xuống chiếc giường ra đệm trắng tinh, thân xác rã dài. Đến lượt mình, trong
ngăn toilet giáp cửa ra hành lang, gã lôi từ trong bụng áo lót gói vải. Đó là
một chiếc khăn tay lụa màu xanh thiên thanh, viền bốn cạnh đăng ten trắng thơm
phức mùi nước hoa. Bốn góc thắt túm lại với nhau cẩn thận thành một nút nhỏ.
Bên trong, thằng Đán sững người ngó trân đám nữ trang. Hai chiếc dây, năm chiếc
nhẫn và một đôi bông tai lấp lánh hạt đá đỏ to bằng hột đậu ván.
Hai ngày sau, giữa buổi sáng Quy Nhơn
nắng rực, thằng Đán bước chân vào một tiệm vàng trên phố. Chỉ cần mở chiếc khăn
ngó qua mớ nữ trang, người chủ tiệm vội nhanh nhảu dẫn khách vào buồng trong.
"Tôi dư biết giá trị của số tài sản này. Ông lấy tiền hay lấy vàng
miếng"
- Ông tính ra vàng miếng cho tôi. Cứ năm
chỉ một.
Nhận từ tay người chủ tiệm đủ số vàng
miếng, gã bọc lại số vàng vào chiếc khăn lụa. Tất tật là năm cây, ba chỉ vàng
chín. Sau hai ngày nhận thêm hàng tại thành phố Quy Nhơn, chiếc xe lên đường ra
Hà Nội. Thằng Đán leo lên thùng xe cùng với tay phụ trách cung tiêu. Lão Diên
và cô kế toán trưởng ngồi trên ca bin.
Sau chuyến công tác, tranh thủ chờ xe xếp
hàng lo thủ tục chuyển đi, thằng Đán xin nghỉ về thăm nhà vài ba ngày. Ông Kính
độ này trông có vẻ ốm. Dáng người còng xuống, chân chậm bước run rẩy. Trước lúc
thằng Đán trở lại xí nghiệp theo xe hàng vào Sài Gòn, ông nói với nó giọng tuy
yếu nhưng rõ ràng:
- Anh ở trong đó thế là đủ rồi. Chuyến
này vào ở thêm nửa năm nữa thôi, Tôi đang tìm cửa chuyển công tác cho anh về
trên tỉnh. Tốn kém đấy, nhưng thời vận chỉ có vậy. Nghe đồn sắp tách tỉnh đến
nơi rồi.
Thằng Đán dúi cho bố một cây vàng, nói để
phụ vào việc chạy chọt, nhờ vả các cửa. Khuôn mặt thoáng lộ vẻ sửng sốt, nhưng
ông Kính lẳng lặng nhận và cất đi, không nói thêm câu gì.
Chuyến vào, trên xe cũng chỉ có cậu Lượng
và thằng Đán. Thày trò lão Diên đã đáp máy bay vào Sài Gòn ngay sau bữa xí
nghiệp tổ chức đón nhận huân chương. Khi xe nghỉ ngơi ở Nha Trang, trong một
bữa nhậu đồ biển của hai anh em tại một quán ăn dọc đường Trần Phú, con đường
dài nhất thị xã chạy dọc ven bãi biển. Thằng Đán nghe đám mấy bà mấy chị bàn
bên kháo chuyện: "Cuối tháng trước, phía dưới bãi dương gần viện Hải dương
học người ta vớt được nhiều xác chết giạt trôi vào bờ. Thân thể vữa nát cá rỉa,
người mất tay chân, người bị đục hết đôi con mắt. Dân đi biển đồn rằng đó là
những người vượt biên xấu số. Cầu giời khấn phật, phù hộ độ trì cho những sinh
linh vô tội."
Ngụm bia trong miệng thằng Đán chợt đắng
ngắt. Trước mắt gã, đôi mắt đen ướt nhòe của người thiếu phụ đêm nào thấp
thoáng. Tay nắm chặt chiếc khăn tay nằm mềm trong túi quần, nó bỏ dở suất ăn,
bước chậm xuống bãi cát trắng. Bầu trời thấp nặng xám chì, biển động dữ dội.
Phía xa, từng đợt sóng biển đội bọt bạc trắng xô đuổi nhau vỗ bờ. Mắt dõi nhìn
ra phía khơi xa, đầu óc gã trống vắng. Không quay về bàn ăn, hắn chậm bước mở
cửa xe leo lên ngồi lặng.
*
* *
Ngay sau khi trở lại Sài Gòn, thằng Đán
xin nghỉ một tuần lấy cớ thăm người quen bên quận Một. Tìm đến căn nhà lão ba
Tàu ở Ngã tư Bảy Hiền. Cẩn thận kiểm đếm cây hai vàng từ tay thằng Đán, lão gọi
người giúp việc lấy Honda chở thằng Đán đi. Ngôi nhà họ dừng lại trước cửa là
một ngôi nhà đúc ba lầu một trệt trên đường Cộng Hòa. Trên cột cổng, dưới hàng
chữ Doctor Trần màu vàng kim gắn hộp chuông điện nhỏ. Người dẫn đường bấm
chuông. Giây lát, một phụ nữ trạc ngoài năm mươi tuổi, tóc búi cao vận bộ đồ bà
ba đen chắc là người làm công mở khóa cổng đưa họ vào phòng khách rộng rãi tầng
trệt. Căn phòng trang trí đơn giản nhưng trước đây chắc đã từng chứa nhiều đồ
đạc sang trọng. Khúm núm đặt hai ly nước trắng xuống bàn nước lót kính, bà giúp
việc mời hai người đàn ông ngồi xuống chiếc đi văng màu trắng sữa: "Ông
chủ nói hai ông chờ ổng chút xíu, ổng xuống ngay!". Mươi phút sau, một
người đàn ông đậm người nước da trắng hồng từ trên lầu bước xuống. Mời nước hai
người xong, ông quay sang người đàn ông dẫn đường nói với một giọng Hà Nội khá
chuẩn: "Tôi có được ông Chín báo tin. Chú có thể về, để ông đây ở lại. Tôi
sẽ gọi xe cho ổng về sau khi xong việc." Người làm công của thày Chín cúi
mình xin phép ra về. Người đàn ông nhẹ nhàng nói với khách: "Mời ông lên
tầng trên, tôi khám cho".
Đưa khách vào một căn phòng sáng một màu
sơn trắng sạch sẽ sau cánh cửa kính tấm lớn thật dày, người đàn ông xin phép
vào ngăn trong thay đồ. Thằng Đán ngồi xuống, ngó quanh. Đồ đạc, bàn ghế, gường
tủ ở đây tất tật đều mạ kền sáng bóng, sạch sẽ. Trên tường chỉ treo một tấm
bằng tiếng Anh có tấm ảnh người đàn ông ban nãy đầu đội chiếc mũ đen có hình
thù kỳ lạ, mặc tấm áo thụng dài cùng màu mà gã chưa thấy bao giờ. Nắp mũ vuông
bắt chéo phía trên, từ trên nắp rủ xuống một sợi dây ngù. Người trong ảnh so
với người bây giờ trông trẻ hơn nhiều, mắt đeo kính trắng vẻ mặt trông đầy vẻ
mãn nguyện.
- Tôi cách đây hơn hai chục năm đấy. Đó
là tấm bằng đốc - tơ được cấp khi du học chuyên ngành giải phẩu răng hàm mặt
bên Úc Đại Lợi. Ông tới nằm lên chiếc gường kia tôi thăm khám cho.
Tiếng người đàn ông thoảng nhẹ ngay sau
lưng. Thằng Đán nghe lời bước tới chiếc giường có rải tấm ra trắng muốt không
một nếp nhăn. Người đàn ông trong bộ blu trắng trông thật tráng kiện. Xoay cây
đèn rọi gắn một khuôn kính lúp tròn phía dưới vào gần mặt thằng Đán, ông ta
chậm rãi xem xét kỹ từng phân vuông khuôn mặt thằng Đán, nhất là vùng sẹo dăn dúm.
- Ca này của ông tuy thuộc dạng bị biến
dạng thông thường, nhưng diện tích phải phục dạng lại khá rộng. Vùng tổn
thương, ngoại trừ hàm răng phía trong, không phạm phải những phần nhạy cảm trên
khuôn mặt như màng tang, mắt, mũi, vành miệng. Tôi sẽ làm lại cho ông bắt đầu
từ ngay bữa nay. Ông Chín đã thay tôi nhận đủ các chi phí cần thiết rồi. Việc
ăn ở, nội trú và quá trình phẫu thuật, thuốc men ông không cần phải lo nghĩ
hoặc chi phí gì thêm. Chỉ phải tuân thủ nghiêm ngặt những chỉ dẫn của tôi. Mất
thời gian đấy, và cũng phải phẫu làm nhiều bước. Mỗi lần như vậy, tôi sẽ làm mê
cho ông cẩn thận. Không chút đau đớn gì đâu, kể cả việc lắp răng giả cho ông
cũng vậy.
Cuối buổi sáng, sau một bữa ăn nhẹ gồm
một khúc bánh mì phết bơ và cốc sữa đậu hũ, thằng Đán được đưa vào một phòng
chờ cạnh khu vực giải phẫu. Nghỉ ngơi qua đầu giờ chiều, người nữ hộ lý đưa gã
vào phòng mổ lầu trên. Tắm nhanh trong làn nước vòi sen ấm nóng trong Toilet
cuối phòng, gã trút bỏ quần áo ngoài, mặc vào bộ đồ vô trùng màu xanh lá cây.
Người bác sĩ tiêm vào dưới cột sống gã một mũi thuốc. Chưa kịp ngó nghiêng
chung quanh, gã thấy đầu óc chợt nhẹ bỗng rồi chìm vào cơn mê khá sâu. Gã không
còn biết gì nữa, khi ca mổ tái tạo má phải bắt đầu.
…..
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét