(Tiếp
theo kỳ trước)
……….
Sau
hành trình 42 tiếng đồng hồ, đoàn tàu Thống Nhất trả Anh xuống sân ga Hàng Cỏ.
Khác với mọi chuyến đi công tác khác, Anh ra cửa ga rồi lặng lẽ vào ngồi trong
phòng đợi. Giờ mới là 5 giờ sáng, con đường Lê Duẩn trước cửa ga mới chỉ có ít
người xe qua lại. Trời Hà Nội cuối thu se se, mới đầu buổi sáng mà trời đã dợm
trước một màu xanh cao vời vợi. Từ chỗ ngồi, Anh nhìn ra hè đường phía đối
diện. Hình ảnh người thanh niên năm nào ngoài hai mươi tuổi ngơ ngác đứng ngóng
người yêu trên hè phố xưa ùa về. Khi ấy, Anh đến đó để rồi vô vọng kiếm tìm
không ra người mình hẹn gặp. Nay, sau gần ba mươi năm, người đàn ông tóc đốm
bạc ngồi lặng ngẫm nghĩ về tuổi trẻ của mình. Đường phố, những ngôi nhà và
những con người tại không gian xưa nay đã thay đổi rất nhiều. Giờ đây, Anh đã
tìm lại được người mình phải tìm, mối dây ân tình đã được nối lại, nhưng cuộc
sống riêng của mỗi người lại theo hai lối rẽ khác nhau. Hai số phận, hai cuộc
đời vẫn còn đó những ràng buộc sâu nặng. Họ đã gặp nhau, dù hoàn cảnh đã khác.
Mãi tới hơn 7 giờ sáng, Anh mới lên taxi trở về nhà. Còn được nghỉ ngơi một
ngày nữa, mai Anh sẽ tới cơ quan. Vợ Anh không có nhà, căn hộ trong tòa nhà
chung cư lớn đón Anh trong yên lặng. Hơn một giờ đồng hồ sau, có tiếng chìa
khóa tra vào ổ lạch xạch.
- Anh
mới về! Đi đường có mệt không Anh, mà trông Anh sắc diện kém thế? Con cháu Thảo
nhà con Lan mấy hôm vừa rồi quấy quá. Nó lại ho nhiều, biếng ăn và ngủ không
yên giấc. Em và con Lan chiều qua đưa cháu lên viện Nhi khám, họ chẩn đoán nó
viêm phế quản nhẹ. Bữa nay mẹ nó nghỉ việc trông con ốm, Em trở về nhà tính đợi
Anh về. Giờ mới hơn tám giờ sáng, để Em làm chút gì cho Anh ăn đỡ nhé, chắc từ
lúc xuống tàu tới giờ chưa ăn uống gì phải không?
Mồm
nói, chân bước Chị săng sái lấy thức ăn nguội, vài lát bánh mì, đập quả trứng
làm ôp - lết cho Anh. Ngồi trước đĩa trứng và mấy lát thịt xông khói, Anh chậm
rãi nhai bánh và ngắm nhìn vợ. Người đàn bà tuổi vừa năm mươi vẫn nhanh nhẹn,
duyên dáng. Nước da ngăm ngăm nhẵn mịn khiến chị có vẻ trẻ hơn tuổi thực. Nghỉ
hưu trước tuổi mới được hơn năm, Chị mải miết trông nom gia đình, hết trông con
cho đứa lớn, lại chăm nom con cho đứa út. Anh còn công tác, song cũng không mấy
bữa chị để Anh quạnh quẽ ở nhà một mình. Cứ cuối chiều, Chị lại hối hả từ nhà
các con, các cháu trở về để lo lắng cho Anh bữa cơm, giấc ngủ. Dáng người tròn
trặn, hơi sồ sề bởi sinh nở nuôi con nhưng vốn tính tình vui vẻ, nhẹ nhõm, lại
vô tư nên vẻ mặt chị cũng không mấy nếp nhăn tuổi tác. Đám nhân viên dưới quyền
Anh, thi thoảng tới thăm gia đình "sếp" đồng loạt xin xưng hô chị em
với chị, dù có người tuổi trẻ gần bằng nửa tuổi chị đáng ra phải xưng hô
"cô, cháu". Họ lý sự: "Gọi sếp bằng Anh rồi thì bác gái cứ cho
bọn em xưng hô thoải mái. Thưa gửi chị khác đi, khéo chị lại "phê
bình" đàn em tội lắm." Thoáng một chút so sánh trong đầu, Anh chợt
thấy vợ mình tuy kém tuổi Tuyết, nhưng nếu đứng cạnh nhau khó biết ai lớn tuổi
hơn ai.
- Anh
còn được nghỉ cả ngày nay, chuyến đi có hơi mệt nhưng được việc. Em chợ búa
sáng nay cho sớm đi, về rồi vợ chồng mình qua thăm con cháu Thảo. Cơm tối xong
qua nhà con Hoa thăm vợ chồng con cái nó để Ông cho cháu ít quà. Xa nhà hơn
chục ngày mà thấy nhớ chúng nó quá.
-
Vâng! Anh tranh thủ tắm táp chút đi rồi nghỉ ngơi cho lại người. Trưa nay, mình
làm bữa riêu cá Anh nhé. Ăn cho mát ruột. Chắc cả chục ngày nay, ăn uống khác
miệng Anh háo ruột lắm phải không?
Vợ
chồng họ vừa cùng lũ trẻ kỷ niệm hơn 20 năm ngày cưới cách nay vài tháng. Mới
đó mà sắp một phần tư thế kỷ trôi qua, vắt qua nhiều năm tháng khó khăn sau
chiến tranh. Thời đó, Anh vừa trải qua những tháng năm nặng nề của mối tình đầu
bất thành. Như người mới ốm nặng trở dậy, Anh dụt dè tìm lại cảm hứng yêu đương
xưa mà không sao giữ được lửa tình. Các quan hệ khi thì hời hợt, khi thì nóng
trước nguội sau cứ bảng lảng trôi đi. Cây đàn ghi ta đứt dây cô quạnh trên móc
đinh treo tường không còn hấp dẫn Anh như trước. Anh lẳng lặng đi về sau mỗi
ngày làm việc nhàm chán. Từ Phủ Lý, Anh thường đi về Từ Sơn với đại gia đình và
bỏ qua phố phường Hà Nội như cố tránh những dấu vết yêu xưa hễ nhớ đến là lòng
lại quặn thắt lại. Anh như người cố quên đi dĩ vãng yêu thương, tìm mọi cách
cắt bỏ những kỷ niệm, hoài nhớ tình đầu. Những tháng ngày khó khăn vật chất,
đơn điệu quan hệ cứ thế qua đi cho đến nửa cuối những năm tám mươi, từ công
việc cộng với sự phân công của tổ chức Anh theo học khóa đào tạo sau đại học
đầu tiên thuộc chuyên ngành công nghệ thông tin. Hơn hai năm dồn hết tâm lực
cho đề tài luận văn tự chọn, Anh bảo vệ thành công luận án Thạc sĩ rồi được
khuyến khích làm tiếp để nhận tiếp học vị Tiến sĩ trong nước. Công việc nghiên
cứu và các mối quan hệ nghề nghiệp dẫn đường cho Anh chuyển về Viện công nghệ
thông tin với hành trang thuần túy chuyên môn mà không bị ràng buộc gì vì gánh
nặng gia đình. Hà Nội trở thành bến đậu khá dễ dàng cho Anh giữa những thắt
chặt cơ học đối với người muốn nhập khẩu về Hà Nội. Không khí làm việc, những
cảm xúc với Hà Nội xưa bởi những ngày học hành, bè bạn và thấm đẫm những kỷ
niệm yêu thương dần trở lại như tiếp sức, làm tươi mới tình cảm riêng tư. Anh
nhận thấy mình lại tìm thấy nỗi háo hức cống hiến, niềm mong muốn xây dựng
những quan hệ mới. Tưởng không khó khăn gì, ấy vậy mà việc lấy lại trạng thái
yêu đương háo hức ngày nào cũng mãi mới nhen lại được một cách yếu ớt. Anh
không thể tự mình chủ động xây dựng quan hệ tình cảm bởi môi trường, con người,
điều kiện sống đã khác xưa rất nhiều. Những tính toán vật chất, những đòi hỏi
khắt khe của quan hệ xã hội ngày nay dường như đối lập với những quan niệm yêu
đương thuần túy nhân tình ngày nào của những năm kháng chiến trước đây. Hà Nội
ngày càng xa gốc, chật chội xô bồ người tứ phương chen chúc nhau tìm chỗ đứng,
chỗ mưu sinh nơi "đất thánh" thủ đô làm cho mọi thứ quan hệ trở nên
phức tạp, rối rắm. Người trẻ chỉ lệch nhau dăm ba tuổi đã khó giao hòa, người
ngoài ba mươi tuổi như Anh cứ như người "nửa già, nửa héo" trong câu
chuyện ghép đôi. Người phụ nữ nay làm bạn với Anh là kết quả của một lời hứa
"mối manh" hết sức tình cờ. Cô không phải là người được sinh ra ở Hà
Nội. Quê gốc của cô cách xa thành phố này tới hơn tám chục cây số, giáp với
vùng bãi bồi ven biển Thủy Nguyên, Hải Phòng. Từ vùng đất lầy thụt nước lợ cô
lên Hà Nội ăn học rồi may mắn được giữ lại làm giáo viên giảng dạy của một
trường Cao đẳng sư phạm. Nghề sư phạm với thói quen mô phạm khép kín neo chặt
các mối quan hệ nghề nghiệp, xã hội. Hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà cô vẫn
chỉ có được đôi ba quan hệ dở dang với người khác giới. Không tài sắc nổi trội,
không nhanh nhẹn hoạt ngôn, cô chỉ dễ mến bởi bản chất hiền hậu, ngoan lành.
Một người bạn chung dắt mối cô đến với Anh. Họ dè dặt làm quen với nhau, tự
nhận thấy cùng chung tính cách, sở thích không đòi hỏi cao xa và cũng
đợi…"dây neo, dây xích" nên đến với nhau cũng đơn giản đến không ngờ.
Chỉ sau hơn bốn tháng biết nhau, họ thuận tình xây dựng gia đình. Hai bên gia
đình thấy họ đáp ứng được tình cảm của nhau nên nhiệt thành vun vén. Thế là họ
nên vợ nên chồng, không khó khăn gì. Đám cưới giản dị, hai cơ quan cùng chung
tay giúp dập, họ được phân một căn hộ tập thể khiêm tốn theo đúng chế độ chính
sách. Hơn chục năm đầu, lần lượt hai đứa trẻ con ra đời, gian nhà cấp bốn chật
chội giữa một khu tập thể nội đô được hóa giá. Từ chỗ ở nhà thuê, họ may mắn
trở thành chủ sở hữu. Hàng chuỗi năm tháng vật vã mưu sinh, Anh vừa làm trong
vừa "cày thuê" bên ngoài cố kiếm đủ cơm áo gạo tiền chắt chiu cho cái
gia đình bé nhỏ yếu ớt giữa thành phố nổi tiếng sinh hoạt đắt đỏ. Cuối thế kỷ
hai mươi, khu tập thể nơi họ ở chuyển mục đích sử dụng trở thành trung tâm
thương mại. Thực hiện chủ trương đền bù giải tỏa, họ được sở hữu căn hộ này tại
một chung cư cao tầng. Căn hộ hơn năm mươi mét vuông trên tầng năm với hai
phòng ngủ khép kín, một phòng sinh hoạt chung kèm không gian bếp rộng rãi đem
lại cho họ cuộc sống tạm ổn, công việc chắc chắn nơi ở tiện nghi. Hai cô con
gái ăn học suôn sẻ từ phổ thông đến đại học, ngoài hai mươi tuổi có nghề nghiệp
phù hợp sớm làm dâu hai gia đình cán bộ công chức về hưu sống cùng thành phố và
tách khỏi gia đình. Nay chỉ còn họ với nhau, tóc tiêu muối sống vui cảnh
"vợ chồng son" bên nhau. Chị nghỉ rồi, vài năm nữa đến lượt Anh nghỉ
chế độ là họ có thể tự hài lòng, mỹ mãn về cuộc sống, gia đình, sự nghiệp.
-
Nhất trí! Anh tán thành. Anh đi tắm táp đây, rồi ngủ bù một giấc. Hai đêm trên
tàu Anh chẳng ngủ được mấy. Em cứ chợ búa, khi nào xong bữa gọi Anh nhé.
Chị
vâng dạ, quầy quả xách làn ra khỏi nhà. Anh bước vào phòng tắm. Dưới làn nước
nóng ấm, cơ thể xuôi giãn sau chuyến đi dài mệt mỏi, cặp mắt díp vào đòi ngủ.
Trở lại không khí gia đình đầm ấm, Anh chợt se lòng khi nghĩ đến Tuyết ở nơi xa
cả ngàn cây số trong căn hộ sống một mình, vò võ.
*
* *
….
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét