…..
(Tiếp theo)
Đây là cơ quan thứ hai mà lão Đán chuyển
đến từ sau cái đận chạy từ huyện lên tỉnh. Cơ quan đầu tiên là một cơ quan
tuyên truyền. Làm việc được đâu dăm năm, đơn thư từ các địa phương, đơn vị gửi
tới cứ ào ào. Nội dung đơn thư khoét sâu vào nghi án "B quay" của
lão, và không tán thành với vị trí và công việc của lão hiện nay. Họ kiện về tư
cách đạo đức, về vị thế tuyên truyền viên của lão, kiện cả đến cái cách ăn nói
"phộng phạo", "khôn không ra khôn, ngu không ra ngu" của
lão khi xuống địa phương, cơ sở. Lại hì hụi kiếm cách "chạy chỗ". Vẫn
"chỗ vịn" cũ, vốn đã "thăng lên" bậc trung ương hơn chục
năm rồi. Chỉ với vẻn vẹn có mỗi dòng thư tay ghi chéo bên lá đơn liên hệ chuyển
cơ quan công tác "Các đồng chí lưu ý giúp đỡ - Đoàn Suyền". Guồng máy
chạy êm thít, tổ chức chuyển lão về đơn vị này, một cơ sở đào tạo nghề. Lại vẫn
tiếp tục đơn thư như bươm bướm đổ về các cơ quan có trách nhiệm. Nhưng có lẽ
việc lão chỉ còn dăm ba năm công tác nên đơn thư được găm nằm "ngủ
quên" ở đâu đó, không thấy giải quyết gì. Mãi rồi cũng yên. May mà vừa vào
đơn vị trước được một năm, lão cũng được kết nạp đảng, nhờ mảnh giấy giới thiệu
đã qua lớp bồi dưỡng đối tượng kết nạp
"mua" được từ lão Diên - trạm trưởng Trạm giới thiệu và tiêu thụ sản
phẩm của xí nghiệp thủy tinh "Làng Tre" ngày nào. Duy có điều, chưa
bao giờ lão được giới thiệu vào cấp ủy, chưa bao giờ được bầu làm bí thư chi
bộ. Ở đâu cũng vậy, cả cơ quan cũ lẫn ở đây, cơ sở đào tạo nghề này. Là trưởng
đơn vị thật, nhưng cứ đụng đến cái vai phải ngồi dự hội nghị thành lập hoặc đại
hội hội cựu chiến binh là lão đánh bài tránh mặt, ủy quyền dự cho người khác
trong ban giám hiệu. Ngày lễ thành lập quân đội, ngày thương binh liệt sĩ, đố
có thấy mặt lão. Trong sở, có lẽ duy nhất chỉ có đơn vị này cấp trưởng không
phải là bí thư chi bộ, không nằm trong cấp ủy. "Chỉ còn gần hai năm nữa
thôi, mình thu xếp hạ cánh thật êm là yên chuyện, hết phim!". Lão nghĩ
bụng vậy khi cô cấp dưỡng nhà ăn gõ cửa bưng mâm cơm riêng của lão đưa vào. Với
tay mở tủ, ôm vò rượu "Ama Kông" nhờ tay hiệu trưởng Đại học Tây
Nguyên ở Buôn Mê Thuột mua giúp gửi ra, lão rót lấy một chén to. Xong bữa, lão
mở cánh cửa sau, định bước ra ngoài hành lang, đi về phía toilet cuối dãy rửa
mặt mũi.
- Chào sếp! Hôm nay sếp ở lại không về
với "hoa hậu phường" à?
- Ô! Cô giáo đấy à, tôi có việc làm thêm
buổi tối. Thế nào, mai về Hà Nội phải không?
- Vâng, em vừa xong học trình chiều nay
rồi. Mai tạm biệt bác, Em "xuôi".
Nhìn người thiếu phụ trẻ vai vắt chiếc
khăn tắm tươi rói bước vào toilet cuối hành lang, lão khép cửa phòng riêng lại.
Theo luồng gió nam, mùi nước hoa Chanel thoảng tới, lão nhắm mắt hít nhẹ. Phụ
nữ bây giờ sung sướng mà sành điệu thật.
Dãy hiệu bộ này được xây sau khi lão về nhận công tác được vài năm. Tay hiệu trưởng cũ, chịu sự vận động của tổ chức cấp trên, chịu xuống làm hiệu phó khi lão về vì chỉ còn hơn hai năm nữa là đến tuổi nghỉ chế độ. Tự dưng, lão chẳng phải tranh chấp gì. Chân ướt chân ráo từ đẩu đâu về nghiễm nhiên ngồi ghế hiệu trưởng khi chưa từng có mẩu kinh nghiệm nào về lãnh đạo quản lý. Đám cán bộ nhân viên dưới quyền tròn mắt, nể lão ra mặt. Có vẻ lão được sự nâng đỡ nào đấy nặng ký lắm mới được như thế. Được thể, khi thì xúi bẩy, khi thì lôi kéo, dọa dụ đến nay lão có được chung quanh một đám tay chân hợp cạ. Ai không hợp lão, không phục không nghe lão, lão cho ra bã hết. Đã có người bị lão cùng đám thân cận "đánh hội đồng" tới mức bị dồn vào cảnh buộc thôi việc, phải bỏ cơ quan mà đi. Là cơ quan tự dưng có cái thế "con nuôi được chiều, con đẻ lại quên" lão cứ đứng giữa hai sự giám sát của hai bề trên, chặt không ra chặt, lỏng không ra lỏng. Cơ quan chủ quản tuy được tiếng là cấp trên trực tiếp, nhưng lại không tham gia sâu được vào công tác tổ chức, nghiệp vụ chuyên môn chỉ vì đơn vị đào tạo của lão là đơn vị sự nghiệp trực thuộc tỉnh, có quy chế riêng hẳn hoi. Việc tuyển dụng giáo viên, biên chế chỉ trực thuộc một cửa là sở Nội vụ. Cơ quan quản lý chuyên môn là sở Giáo dục đào tạo thì không quản tổ chức, nhưng lại giám sát hoạt động đào tạo, kể cả việc tuyển sinh, học hành thi cử và công nhận tốt nghiệp. Lão đứng giữa, thậm chí có việc đến cấp sở chủ quản lão cũng qua mặt dễ không. Cứ trông cái việc đầu tư và xây dựng trường sở này thì biết, vốn đầu tư cũng là của tỉnh cấp, tỉnh là chủ đầu tư chứ có phải của sở đâu. Sở chẳng giúp thì thôi chứ kiểm soát lão sao được.
Ngó xuống sân, trong ánh cuối chiều lão
tự đắc: "Đã có cha nào trong số trưởng các đơn vị trong sở này làm được như
thằng Phúc Kim này chưa?!". Hai khối nhà hiệu bộ và phòng học hai tầng gối
nhau thành chữ L, vừa ngụ ý chỉ tên con vịt xấu xí nhà lão - đứa con gái út,
vừa có ý chữ linh thiêng. Nhà hiệu bộ với phòng làm việc của lão chính tây nhé,
dưới sân kia chiếu đứng cửa ra vào phòng lão là gốc đa lão mất công mua bứng về
cả gốc trị giá cả chục triệu đồng bắt đầu trổ rễ cái, rễ con rễ cháu nhé. Lão
có về thì cây đa vẫn còn đấy, ai bảo là không "cây đa cây đề" nào.
Cái chiêu đó lão học của các sếp lớn trong tỉnh. Đến cái cổng ra vào, lão cũng
kỳ công cho xây đi xây lại đến vài ba lần, cho thật "hợp mạng" lão
theo tư vấn của những mấy nhà phong thủy kia đấy. Cái thằng hiệu phó lão móc
lên từ cấp huyện kia rồi đây sẽ chịu nấp sau oai húy lão để ngồi lên cái ghế
này. Nó có làm giời gì thì nhà cửa, cổng giả, cây cối cũng vẫn đấy, lão vẫn là
"thái thượng hoàng" buông rèm chấp chính, nó còn phải nuôi phải hầu
hạ lão lâu. Chứ cả trăm triệu mà nó lót để đổ vào cái ghế lão đương ngồi kia
vẫn còn thuộc hàng giá rẻ. Bây giờ đã là những năm đầu của thế kỷ hai mươi mốt
rồi, cái gì cũng có giá của nó, thị trường đấy chứ đâu nữa. Cái ngôi nhà có cái
tum nóc vòm kiểu vùng Vịnh của lão đang ở chẳng đã "nhớn" theo ngôi
trường đó sao. Lần xây dựng tiếp này, lão sẽ có dư tiền cấy nốt vào khoản nhà
cửa ở Hà Nội cho thằng Tĩnh đứa con cả và vợ chồng thằng thứ. Xong việc ở miền
Trung, sẽ chạy cho thằng Tĩnh về Hà Nội để nó lấy vợ cho tiện.
Phía cuối dãy hành lang vọng lại tiếng
hát véo von nhí nhảnh của cô giáo trẻ. Hơi men "Ama Kông" lúc này cứ
dâng lên thái dương hầng hậc. "Thằng này chưa già đâu nhé!". Nửa mặt
bên trái giần giật, còn nửa mặt bên phải cứ chai ra như miếng thịt trâu. Lão
tủm tỉm cười nụ rồi chợt nhấc chiếc phích nước nóng, mở cửa sau nhẹ chân tiến
về phía có tiếng nước vòi sen rào rào. Tay nhẹ nắm tay nắm cửa, lão bất chợt mở
ra, chân bước hẳn vào trong phòng tắm.
- Mang thêm cho cô phích nước nóng đây
này, toilet chưa lắp được bình nóng.
Trước mắt lão già dê, hình hài loáng nước
của người con gái lồ lộ. Da dẻ đỏ đắn, hồng hào. Khuôn ngực, vòng eo đầy đặn
như mời gọi. Nuốt nước miếng, lão nhăn mặt khi nghĩ đến mụ vợ già ở nhà, người
đầy những búi, những bọc, da dẻ chảy sũng ra. Hốt hoảng, vơ vội chiếc khăn tắm
quấn ngang người, cô gái từ từ quay người lại. Làn tóc xoăn rủ nhẹ bờ vai,
khuôn mặt đang hoảng hốt chợt dãn ra, miệng khẽ cười nụ. Cánh tay ngọc ngà đưa
ra đón chiếc phích. Không ngờ dễ dàng quá vậy, lão hớn hở nghĩ bụng:
"Trời! Chịu rồi sao! Quá ngon, chịu chơi đấy!". Tay trao phích nước,
tay còn lại đang định giang ra ôm ngang người cô gái thì lão thất kinh thấy
chiếc phích màu đỏ bay vụt tới ngang mặt. Lùi vội về phía sau tránh phích nước
nóng. Đà tránh né quá đà khiến lão hẫng người trượt chân trên nền gạch men trơn
chuội chới với đổ ngửa ra sau. Chỉ nghe thấy "Hự!", lão đã thấy mình
đang nằm ngửa dưới đất, cả cánh sườn phía bên trái đau xóc nhói lên như bị vồ
đập, cổ họng nghẹt thở. Đèn tắt, trước lúc cơn đau dìm lão vào cơn choáng chết
người, lão còn kịp nhìn thấy một bóng trắng ngồi sụp lên mặt. Một dòng nước nóng
dãy tia thẳng vào mắt, mũi. "Con giời đánh, nó dám đái vào mặt
mình!". Chỉ nghĩ được có vậy, lão ngất đi.
Sáng sớm hôm sau, cả cơ quan tá hỏa nghe
tin sếp ngã trong buồng tắm. Nếu bảo vệ đầu buổi sáng không lên tắt đèn hành
lang thì thủ trưởng cơ quan đã nguy đến tính mạng rồi. Bác bảo vệ hợp đồng kể
khi bước qua toilet cửa mở toang, thấy lão Phúc Kim nằm đấy, thân vắt lên bậc
cửa, người ướt sũng, khai mù. Bên cạnh, chiếc phích nước Rạng Đông ruột vỡ vụn
lăn lóc một góc. Bác vội gọi xe cấp cứu đưa sếp vào bệnh viện. Công đoàn, tập
thể cán bộ nhân viên lũ lượt ra thăm, đường sữa, hoa quả, phong bì chất đầy tủ
cá nhân đầu giường. Thủ trưởng gãy mất hai giẻ xương sườn bên trái, may mà gãy
ngậm. Chứ nếu gãy rời dám đám tim gan, phèo phổi cũng bị rách thủng theo là cái
chắc. Nằm quay mặt vào tường, chỉ nghe tiếng lão rên hừ hự ấm ức. Vợ sếp dúm dó
bên giường, mếu máo cảm ơn cơ quan.
…..
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét