Một
ngày đầu mùa mưa trên thành phố Hồ Chí Minh. Tôi ngồi yên lặng trước ly cà phê
đen nóng. Tiệm Café Trung Nguyên Sport trên đường Trần Quốc Toản, giáp ngã ba
Hai Bà Trưng, quận 1, gần Chợ Tân Định nhìn ra đường phố bên ngoài qua ô cửa sổ
kính dày, trong suốt. Mới đầu giờ sáng mà quán đã khá đông khách. Trong tiếng
nhạc êm nhẹ, tôi chợt cảm giác có người đang nhìn mình. Kia rồi, chỉ cách nơi
tôi ngồi hai dãy bàn, có một người thiếu phụ đang nhìn về phía tôi chăm chú.
Thấy tôi đưa mắt dò hỏi, người thiếu phụ bỏ đôi kiếng mát, lộ rõ toàn bộ gương
mặt thanh tú. Trông quen quen. Lục tìm trong ký ức, giữa bao nhiêu khuôn mặt
quen biết tôi không thể nhớ ra người thiếu phụ nọ. Nhưng vẻ mặt rất quen, ít
nhất là đã được gặp ở đâu đó. Chợt người thiếu phụ bưng ly nước hoa quả rời chỗ
tiến đến chiếc ghế còn trống nơi bàn tôi ngồi. Nghiêng mình lịch sự, chị hỏi
nhỏ:"Anh cho phép em ngồi cùng bàn nha!". Tôi vội đáp: "Xin chị
cứ tự nhiên, tôi chỉ có một mình ở bàn này". Chị nhẹ nhàng ngồi xuống,
miệng cười mỉm duyên dáng. Nụ cười, phải rồi…nụ cười này trông thật quen thuộc.
Song tôi vẫn chịu, không nhận ra người thiếu phụ là ai.
- Vâng, mời chị. Chị đừng ngại, tôi sẵn
sàng nghe đây!
- Nếu Em không nhầm, chúng ta đã gặp nhau
trên một chuyến tàu Bắc Nam, xuất phát từ Hà Nội. Chuyện cũng đã lâu lắm rồi. Anh
đã giúp Em một việc khiến Em tự thấy phải mang ơn Anh suốt đời. Anh nhớ không
hà, người con gái bị cảm nặng trên chuyến tàu năm ấy. Anh không chịu nói tên
cho Em biết, giữa sân ga Huế lúc mình chia tay. Anh chỉ cười hiền. Anh nhớ hôn?
Hơn hai mươi năm rồi đấy, anh à!
Giọng Huế nhẹ thoảng, kèm theo ánh mắt
như nài nỉ tôi nhớ lại câu chuyện xưa. Rồi, tôi nhớ ra rồi. Câu chuyện với cô
gái đồng hành trên chuyến tàu Bắc Nam hơn hai chục năm trước. Tôi cười nhẹ:
"Rồi! Tôi nhớ rồi, thế mà cũng hơn hai chục năm rồi đấy. Trông Bạn không
thay đổi mấy. Xin lỗi cho tôi nói tiếp điều này. Bạn trông đẹp hơn trước rất nhiều,
đẹp mặn mà và vẫn rất Huế." Tôi đổi cách xưng hô. Cả hai cùng cười vui.
Đôi mắt cô gái chợt loáng nước. Từ rất xa, chuyến đi ngày nào như trở lại trước
mắt.
….
Con tàu vặn mình rời khỏi sân ga Hàng Cỏ.
Soạn sửa xong chỗ nằm trên khoang giường giáp nóc toa, tôi đu người xuống sàn
tàu. Toa giường nằm khoang bốn chỗ khá rộng rãi. Tôi ra cửa sổ, ngoái nhìn lại
sân ga. Ngay dưới đường ke, một người đàn ông cao ráo, dáng người mảnh khảnh
bước rảo cạnh tàu. Khuôn mặt khá đẹp lộ vẻ bứt rứt, đôi mắt trông lên thật
buồn. Tôi chợt nhận ra, không phải anh ta nhìn tôi mà nhìn người con gái đứng
góc cửa sổ bên cạnh. Tôi quay lại, mắt hướng về phía người con gái hai bàn tay
xoắn vặn nhau trước ngực đang âm thầm khóc. Hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi
má hồng mịn. Đôi môi nhỏ xinh mấp máy, mấp máy điều gì đó. Thấy mình đứng đó
không tiện, tôi vội trở vào chỗ ngồi chung với bà cụ già, tuổi chừng ngót bảy
mươi ở giường tầng dưới cùng dãy. Phía ngoài cửa sổ, cây cối bắt đầu loang
loáng lướt nhanh. Tàu tăng tốc. Cô gái trẻ vẫn đứng đó, nức nở. Chắc họ là cặp
đôi bạn tình, nay người đi kẻ ở. Tôi chỉ nghĩ vậy, rồi quay sang hỏi chuyện bà
cụ:
- Bà sẽ xuống ga nào? sao không thấy
người nhà đi kèm đỡ?
- Cám ơn bác đã hỏi thăm, tôi về Vinh.
Chặng đường cũng gần thôi, tôi lên tàu có một mình. Tảng sáng là đến nơi. Ngoài
này các cháu con thằng cả đưa tôi lên tàu, tới đó lại có người nhà lên toa đón.
Tôi còn khỏe, mà đi thế này mãi cũng quen rồi. Bác đi có xa không?
- Cháu xuống ga cuối, Sài Gòn. Tàu này
đến nơi vừa bốn giờ sáng. Anh em cơ quan cho xe ra đón nên cũng đỡ bà ạ.
Người con gái vẫn im lặng đứng đó. Khi
tôi leo lên tầng trên nằm duỗi chân đọc cuốn sách đem theo, tôi mới để ý chỗ cô
gái nằm cùng hàng với tôi. Nghĩa là giường tầng trên phía bên kia. Trên đó có
chiếc túi xắc màu đỏ, chiếc va li khóa số nhỏ xinh. Một chiếc túi lưới bên
trong chứa chai nước khoáng và vài hộp bánh quy, socola nhãn hiệu ngoại. Tầng
dưới, có mỗi chiếc ba lô bộ đội. Người chủ của nó chắc đang đâu đó trên tàu. Đến
tận bữa ăn trưa, mới thấy anh ta về chỗ nhận hộp cơm, ăn rất nhanh rồi lại gửi
đồ đạc bà cụ già: "Cháu sang toa bên chơi cờ với anh bạn. Già trông giúp
đồ hộ cháu nhé. Đồ đạc không có gì quan trọng đâu, toàn vật dụng lính tráng ấy
mà. À, mà để cháu cất xuống cái hộc dưới này cho tiện. Này! Ông bạn giường trên
ơi, xuống đây mà ngồi cho đỡ mỏi này. Đêm lên đó ngủ, tội gì phải nằm bó người
trên đó? Tôi với bà cụ này xuống ga Vinh cùng nhau!". Anh nói nhanh và đi
sang toa bên cũng nhanh. Tôi trèo xuống chiếc giường tầng một của Anh. Cô gái
vẫn đứng bên cửa sổ, suất ăn bỏ lăn lóc trên chiếc bàn chung trong khoang. Có
vẻ cô muốn một mình với nỗi buồn của mình. Mãi đến sau bữa tối, cô mới lên
giường nằm. Cũng chẳng chịu ăn cơm chiều. Chỉ thấy uống mấy viên thuốc Vitamin
nang mềm màu cà phê. Chắc là thuốc trợ sức.
Theo nhịp lắc lư của chuyến tàu Bắc Nam
hành trình 52 tiếng, tôi lơ mơ ngủ. Đã qua nửa đêm thứ nhất rồi. Chợt tôi
thoảng nghe có tiếng rên. Lúc đầu còn nhẹ, sau thấy gấp hơn rồi có lúc lại như
nghẹn lại. Tôi tỉnh hẳn giấc ngủ lơ mơ mới vừa ập đến. Tiếng rên ngay bên cạnh
thôi. Tôi nhổm dậy. Bà cụ giường dưới thấy đã túi xách, tay đẫy ngồi im lặng
góc giường giáp cửa. Vài tiếng nữa bà xuống ga Vinh. Bên kia, cậu bộ đội nằm mê
mệt. Tôi thấy rồi, tiếng rên từ trên chiếc giường cô gái nằm. Bỗng thấy tiếng
nấc cụt, tôi vội đu ngang hẳn sang giường cô gái không kịp xuống sàn toa để leo
bậc lên. Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, tóc bết lại hai bên thái dương dưới ánh đèn
mờ trên góc toa hắt xuống. Trời! Cô gái lại rên, lần này thì lại nặng nề, đứt
quãng. Tôi khẽ đăt tay lên vai cô lay nhẹ. Không thấy động đậy gì. Mạnh bạo đặt
tay lên trán. Vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng làn da thì nóng dãy. Thôi
chết, cô gái đang sốt rất cao. Tôi vội lớn tiếng lay gọi, miệng cô gái chỉ lắp
bắp, lắp bắp không thành tiếng. Thấy tôi hốt hoảng, bà cụ tầng dưới vội đứng
hẳn lên ghé đến bên tôi. "Cô ấy bị sốt rất cao, bà ạ!" Tôi luồn tay
xuống nắm đôi bàn chân dưới tấm chăn mỏng, chân tay cô gái lạnh ngắt. Cảm nặng
rồi.
- Bà ơi, phiền bà lên trên này với cô ấy
một lúc, để cháu chạy đi báo trưởng toa.
- Ừ! Phải đấy, bác cứ đi báo ngay cho họ
biết đi.
Tôi tụt khỏi chiếc giường tầng, nhảy
xuống sàn tàu, chạy đến cuối toa, gõ cửa trực toa.
- Cô trực toa ơi! Dậy tôi có việc khẩn
cấp. Khoang giường nằm số 4, giường 22 có người cảm nặng lắm. Cô sang xem có
cách nào xử lý được không. Toa ăn ở phía cuối hay đầu đoàn tàu hả cô?
- Phía đầu đoàn tàu. Anh cứ đi đi, tôi
sửa soạn một chút rồi qua ngay.
Tôi chạy thật nhanh về phía đầu đoàn tàu,
qua mấy toa kế bên. Rất may, toa ăn chỉ cách toa bọn tôi có hai toa. Tôi hỏi
nhanh cô nhân viên nấu ăn đang lúi húi bên nồi cháo gà phục vụ khách ăn đêm.
- Chị có trứng gà không, có gừng không?
- Tôi có cả đây!
- Chị làm ơn lấy cho tôi một quả, đập ra
chỉ lấy lòng đỏ, bỏ lòng trắng. Đập nhuyễn cho tôi vài ba lát gừng, thêm vài
hạt muối tinh vào. Chị cho cả vào chiếc xoong nhỏ xíu kia rồi xào khô lên cho
tôi. Được rồi! Xin mượn chị cái đĩa nhỏ kia. Chị đổ vào đây cho tôi. Hết bao
nhiêu tiền hả chị?
- Mười hai đồng anh ạ. Vâng, trứng của
anh đây.
Tôi chạy thật nhanh về toa. Người nữ nhân
viên trực toa và bà cụ vẫn đang luýnh quýnh lấy khăn mặt dấp nước dặt lên trán
cô gái. Lấy chiếc thìa nhỏ, tôi lùa ừng miếng, từng miếng trứng nhỏ vào miệng
cô gái, miệng dỗ dành: "Chịu khó chút nào, cố nuốt hết, nuốt hết. Miếng
nữa này, còn một miếng nhỏ nữa thôi, xong rồi. Cô chịu khó uống chút nước
này"
Người con gái khó nhọc nuốt từng miếng, từng miếng và uống hết
ngụm nước. Đôi mắt mở to nhìn tôi, hai hàng nước mắt chảy dài bên thái dương.
Miệng khó nhọc nói khẽ: "Em cảm ơn anh, em làm phiền mọi người quá!"
.....
(Còn nữa. Mời xem tiếp kỳ
sau)
1 nhận xét:
Năm mới chúc bạn mạnh khỏe an khang ,thịnh vượng, vạn sự như ý !
Đăng nhận xét