NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI (hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 9.(Phần 2)

(Tiếp phần 1)
....

     Khi Em buộc phải rời xa Anh cũng là lúc cuộc đời Em rẽ sang khúc quanh khác. Em chuyển ngành khỏi cơ quan dân sự bởi nguyện vọng gia đình và theo vợ chồng chị gái em công tác tại một đoàn chuyên gia quân sự giúp nước bạn Lào cho tới năm 1982. Cuộc chiến tranh biên giới phía Tây Nam kết thúc, năm 1983 đơn vị bọn em từ Lào lại được lệnh bổ sung vào quân số quân đoàn 7, tiếp tục công tác tại thủ đô Phnom Penh cho đến ngày rút khỏi nước bạn về thành phố Hồ Chí Minh vào cuối năm 1989. Chỉ sau đó ít tháng, em xuất ngũ, chuyển ngành về một cơ quan dân sự. Chị Loan và anh Cương hiện đã nghỉ hưu cả dăm năm nay rồi. Gia đình anh chị hiện cư trú tại quận 3, gần cơ quan em làm việc hiện nay. Anh chị và các cháu đều khỏe. Hai cháu Thanh, Hồng đã xây dựng gia đình và mỗi đứa đã có một hai mặt con cả. Chỉ còn cháu Dương, ngoài ba mươi rồi mà chưa vợ con gì. Dương nó công tác ở nhà ga hàng không Tân Sơn Nhất, vẫn đang ở cùng bố mẹ. 

     Suốt những năm tháng đã qua, ngoài một hai lá thư Em gửi vội cho Anh từ Lào, những năm sau trên đất Căm Pu Chia em không gửi thêm được lá thư nào nữa. Một phần do quy định, một phần sau những lá thư đầu gửi đi Em không nhận được hồi âm nên em ngừng lại. Em mãi muốn xin lỗi Anh. Thật lòng, có lúc Em đã cố ép mình quên đi quan hệ xưa cũ, chỉ vì không dám chắc tương lai của chính mình rồi sẽ ra sao. Dẫu vậy, hình ảnh Anh cùng những ngày tháng gần gũi thân thương năm nào luôn nằm trong tim Em. Mỗi lúc gặp sóng gió, khó khăn trong cuộc sống những kỷ niệm xưa cũ ấy luôn làm Em ấm lòng và giúp em bình thản vượt qua. Đối với cuộc đời Em, những gì chúng mình từng có với nhau luôn là báu vật. Em đã được nghỉ chế độ trước hạn gần năm năm, do thâm niên công tác được tính quy đổi theo quân ngũ. Cơ quan hiện vẫn giữ Em công tác theo chế độ hợp đồng ngắn hạn, ba năm một lần. Công việc không hẳn không có ai thay thế, nhưng bên tổ chức động viên Em tiếp tục công việc. Em thấy thế cũng được nên đồng ý, hàng ngày vẫn lên cơ quan làm việc bình thường. 
     Anh chắc đã yên ấm với hạnh phúc gia đình. Chị làm công tác gì, các cháu của Anh Chị đã trưởng thành hết rồi chứ?! Em cầu mong trời phật luôn ban xuống cho Anh và gia đình mọi phúc phận an lành. Em ghi dưới thư này địa chỉ cơ quan Em, khi có dịp công tác, hãy ghé thăm Em như thăm một người bạn gái xưa cũ. 
     Chúc Anh hạnh phúc, an vui. Cho Em gửi lời thăm sức khỏe Chị và các cháu.
.......... 
Em Tuyết của Anh!" 
      Đọc hết những con chữ cuối cùng rồi mà mãi mắt Anh không rời khỏi được những nét chữ thân thuộc. Ngoài kia, đêm đang trôi nhanh về sáng. Đôi mắt mờ đặc nước, ánh đèn bàn đầu giường ngủ hắt ra vầng sáng vàng ấm. Đâu đó, hình ảnh nhập nhoạng năm nào của đêm đông Nhật Tân cứ ẩn hiện. Khuôn mặt, cặp mắt sáng ngời hạnh phúc, đôi môi hiền dịu thân thể nóng ấm thanh tân mịn màng của người con gái yêu dấu như vẫn còn in lên từng phân vuông cơ thể Anh. Chị đấy, Tuyết của Anh đấy. Hơi thở dồn gấp, dâng hiến đến cuồng nhiệt của Chị vẫn đâu đó. Tất cả như còn vẹn nguyên, đêm ái ân đầu tiên và hiếm hoi của họ. Thời gian tưởng như ngừng lại trong phút chốc, Anh chợt quên hết thời gian và hoàn cảnh hiện tại. Anh sống lại trong cảm giác hạnh phúc ngập tràn năm nào. Và cứ thế, những giọt nước mắt đàn ông rơi xuống, rơi xuống tủi hờn…. Chưa khi nào trong hơn mấy chục năm qua, Anh chợt thấy mình yếu mềm đến thế. Lá thư nửa như tháo gỡ niềm u uất bấy lâu, nửa như niềm vui hạnh phúc nhỏ bé quý giá được tìm thấy một cách bất ngờ giữa bao biến cố, đổi thay. Trong thư, không thấy Tuyết nhắc đến một chữ nào về cuộc sống và hạnh phúc riêng của Em. Chỉ thấy Em u hoài mãi với mối tình của họ. Đối diện với nét chữ thân quen của Chị, Anh cảm thấy mình như người có lỗi, có lỗi với chính Chị và tình yêu của mình. 
     Giữa đêm vắng, tiếng rì rào sóng vỗ từ vịnh biển ngoài xa dội tới. Sau những giây phút hồi nhớ những kỷ niệm xưa cũ từ những năm tháng chiến tranh, không gian yên bình hôm nay thốt nhiên gợi cho Anh từ đáy sâu tình cảm nỗi ước ao thầm kín. Giá như tình yêu ngày ấy có được sự an nhiên như bây giờ, chắc hạnh phúc của tình yêu đầu đời của họ đã trở thành món quà số phận ngọt ngào. Ôi, tình yêu và những thua thiệt quá đắt giá. Dù muốn hay không, tình yêu với niềm đam mê ngày nào tưởng như chưa bao giờ bị bụi mờ quá khứ che phủ. Biết bao đêm trong cả chuỗi mấy chục năm qua, niềm mong đợi cùng với ước mơ tìm gặp lại tình yêu đầu đời của mình từng làm vỡ vụn giấc ngủ hàng đêm của Anh. Nay thì giấc mơ gần như hiện hữu, Anh mong ngóng có ngày mình sẽ gặp lại được tình yêu của mình.
.....

(Còn tiếp)

1 nhận xét:

Bùi Thị Sơn nói...

Em kính chúc anh và gia đình nghỉ lễ thật vui vẻ, như ý nha !