(Kỳ 31)
(Tiếp theo kỳ trước)
.......
- Ê! Đán. Mày vô được vài ba năm rồi đấy
nhỉ. Về thăm bà xã được mấy kỳ rồi.
- Phải, tao vào cũng được từng ấy thời
gian rồi mà về thăm mẹ đĩ có được mỗn một lần. Đi lại từ đây về nhà nhiêu khê
bỏ mẹ, lấy tiền đâu mà đi ra đi vào lắm thế được. Đi kiểu gì cũng mấy ngày mấy
đêm, vất vưởng mãi dọc đường mới ra được Hà Nội. Lại đổi tàu, đổi xe lên xuống
đủ nhoài người rồi. Ở được dăm bữa, nửa tháng, nghĩ đến đường vào ngại bỏ mẹ.
Thằng Đán nhấc chén rượu đổ gọn vào
miệng. Cũng chẳng biết vì đâu mà vào trong này, nó lại "tự dưng" chai
rượu đến thế. Cứ uống vào từ chén thứ tư trở đi thì mặt nó tái hẳn. Nó uống
được, mà phải nói là "uống bạo". Chưa bao giờ "cho chó ăn
chè" cả. Bữa nào uống quá, tạt quán bà Bẩy Sang bên kia đường làm một vại
tướng chanh muối đá là êm. Rượu vào, nó ăn nói hoạt khẩu hơn thường ngày. Cái
mặt với đám sẹo bên má phải càng ngấm rượu càng tím ngắt giữa mặt, làm người
mới gặp nhìn cũng nể nể, nghĩ bụng khéo gặp phải thằng có máu "dữ".
Mâm thịt chó bảy món lần này do trưởng trạm hứng chí gọi thết đãi anh em nhân
ngày nghỉ cuối tuần. Ngồi quanh mâm toàn anh em cán bộ nhân viên trong trạm.
Song đám thằng Đán biết cả, bữa thịt cầy này là để "bôi trơn" thuộc
cấp của "thủ trưởng" Diên. Lão cũng kiếm được kha khá với các chuyến
chuyển đổi hàng hóa Bắc Nam. Kiếm "vặt" từ tiền xăng xe, phí vận
chuyển, từ chênh lệch hàng hóa, giấy tờ hóa đơn. Cũng có cả tiếng "sột
soạt" tiền nong dư dôi nhờ việc "lại quả" của các đối tác làm ăn
phía Nam dồn cho khi thực hiện hàng đổi hàng. Từ phía Bắc, ngoài sản phẩm thủy
tinh, gạch chịu lửa còn rất nhiều ấm chén bát đĩa hàng sứ Hải Dương, Móng Cái
thứ mà thị trường thành thị phía Nam đang chuộng. Hàng ra thì nào là phụ tùng
xe đạp, săm lốp Đồng Nai, nước mắm Phan Thiết, thậm chí có chuyến xe chở đến cả
trăm trái dừa, hàng tạ đường cát, đường phèn, đường thẻ. Rồi nào đậu xanh, đậu
phộng (lạc), đậu nành …"Một vốn bốn lời", "một công đôi
việc". Xí nghiệp chấp nhận đổi sản phẩm làm ra với hàng hóa công nghệ phía
Nam, mở ra một kiểu buôn bán hàng đổi hàng nhằm cứu lấy công ăn việc làm và thu
nhập cho công nhân và người lao động, người làm công ăn lương. So với phía Bắc,
việc làm ăn, quan hệ trao đổi ở phía Nam này thoáng hơn nhiều. Nhờ thế, cái
trạm bé xíu lọt thỏm giữa khu chợ Hoàng Hoa Thám này của bọn thằng Đán mới tồn
tại và ăn ra làm nên vài năm nay. Sống với một thủ lĩnh như vậy, đám nhân viên
như thằng Đán cũng dần biết cách xà xẻo, "làm mánh" kiếm tiền riêng.
Sống trong này, thằng Đán quen dần với
việc ồn ã quanh mình tiếng Nam Bộ nằng nặng. Con gái Sài Gòn giọng dìu dịu êm
nhẹ, con gái miền Tây sông nước giọng thoảng ngân nga điệu hò điệu lý, con gái
miền Đông giọng vang gọn mà sang sảng. Đàn ông ăn to nói lớn, việc gì cũng muốn
thẳng tuột, chúa ghét thói "ba sầm, ba sạo". Phụ nữ gốc thành phố Sài Gòn hễ ra đường là ăn vận chỉn chu,
đầu tóc bới chải kỹ càng, cấm có thấy bà nào quần ngủ, áo trong nhà, quần ngắn
áo cộc ra đường bao giờ. Trẻ con đi học trai áo bỏ trong quần, gái quần trắng
áo trắng dài ngang ống chân líu ríu. Ngoài đường cơ man nào là xe pháo. Xe lôi,
xích lô máy, xe lam ầm ào tung khói mù mịt. Xe Honda đam, Honda sáu bảy, xe tay
ga, lambeta, vetspa chạy vèo vèo trên phố. Ô tô rặt những Ford, những Dog,
những Hino kềnh càng, ống xả cao ngất ngưởng. Chỉ cần dừng xe trước cột đèn
xanh đèn đỏ dăm mươi phút là thấy ngã tư, ngã năm, ngã bảy xanh mù khói xe.
Thằng Đán đi khỏi khu chợ là không dám đi bộ. Cứ xe ôm thuê chạy. Tốn kém chút
chút đấy nhưng "giữ được giò". Giờ thì nó nói cũng đa đá dăm tiếng
Nam Bộ rồi. Cũng "dô", cũng "xạo", cũng "dư sức",
"sức mấy" "ổng, bả" chen lẫn tiếng Bắc nghe ngồ ngộ.
- Mày đã biết tiếng lão Ba Tàu tướng số
nơi Ngã tư Bảy Hiền chưa?
- Tao có nghe nói, nhưng chưa tới
"ổng" bao giờ?
- Tới đi. Ổng phán hay lắm đó. Tiền vận,
hậu vận cứ là vanh vách. Mắt sáng chứ không đui mù như mấy lão thày bói ngoài
Bắc đâu. Nghe đâu, cứ trước mỗi chuyến hàng vào ra là bố Diên đều mang lễ ra
xin quẻ, xin ngày cả đấy. Tao đây này, ba tháng trước bám chân thằng Thực ra
xem ghé, ổng bảo nhìn cái mặt tao có vía hạn, bụng không thực tin gì. Sang
tháng sau, y như rằng ông già ở quê đổ bệnh, nhoài được ra thăm bố được một
tuần lễ. Thấy ổng đỡ đỡ, đi vào. Ai ngờ, vừa xuống tàu về tới trạm đây thì nhận
được điện báo ông cụ mất. Ra cũng không kịp, kiếm vội bơ gạo thắp nắm nhang đặt
lên nóc tủ cá nhân, bấm bụng dành tiền trăm ngày ra xin ông tha tội. Ở xa gia
đình thế này, sơ sẩy nhiều việc bất ưng lắm. Biết việc thì chuyện đã rồi, mày
nên ra lão thầy Tàu đó xem.
- Ừ, mày nói phải đấy. Bữa nào rảnh thế
nào tao cũng ghé lão.
Vài tuần sau, cũng vào một sáng chủ nhật,
thằng Đán tìm ra ngã tư Bảy Hiền tìm kiếm nhà "Ông Thày tàu". Ngôi
nhà kiểu Tàu với tấm biển vẽ bàn tay năm ngón xòe rộng cùng dăm ba chữ Hán khó
hiểu treo cột cửa. Mặt tiền chạy dài, cửa ván bưng trổ lẫn hàng song gỗ tiện.
Ngôi nhà nằm trong con hẻm hẹp, mái ngói âm dương võng xuống với đầu kèo chạm
trổ tựa trên hàng cột gỗ nâu đỏ bí hiểm. Gã rụt rè bước qua cửa. Người dẫn
đường áo cánh đen, khuy vải cài sóng hàng hai trước bụng nhẹ nhàng đưa lão vào
gian trong. Đèn đóm lờ nhờ, tranh tối tranh sáng. Bước qua tấm mành cửa, một
người đàn ông đội mũ quả dưa, áo dài đen ngồi sau tấm bàn la liệt sách giấy bản
chữ tàu. Đôi mắt đen sẫm sâu nhìn thẳng vào gã:
- Thế cái nị muốn ngộ xem cái zgì, pắt
tướng hay ngó chỉ tai đai.
Chưa kịp mở mồm nói câu gì. Thằng Đán
nghe cha Ba Tàu sổ ra một hơi.
-
Pà thôi. Ngó cái mạt nị ngộ đã khôông muốn them rồi. Cái pản mạt của nị
kinh qúa dza. Nị pải xàm lai cái mạt đi. Với cái pản mạt nài nị pải tốn cỡ cay
hai mới chám lại tược nghe khôông. Về lo piền li dzồi pén đai, ngộ sỉ chỗ sửa
cho.
Nói rồi, lão bỏ vào nhà trong, chẳng nói
chẳng rằng.
Người giúp việc đứng phía sau nói tiếng
bắc rành rọt:
- Cụ chủ nói rằng cái mặt ông sứt sẹo thế
kia xem tướng sao được. Phải làm lại cái mặt. Mất kha khá đấy, phải cây hai
vàng chín mới làm lại được. Ổng cũng nói chú về lo tiền đi. Bao giờ có lại đây,
ông chỉ chỗ làm cho. Ở lâu với ông, tôi biết. Ổng biết chỗ làm lại được. Có chú
lính cộng hòa - ông khẽ giọng - mất nguyên hàm dưới qua đây ổng còn chỉ chỗ cho
tái tạo lại được đấy. Tin tôi đi.
Hoang mang, thằng Đán ra về. Hắn biết ông
già nói cái gì. Cái khuôn mặt sứt sẹo lồi lõm này báo hại gã rồi. Nếu không sửa
lại, đừng nói gì đến vận hạn, tướng số. Tự cái khuôn mặt xấu xí đã làm hỏng
tướng tá con người rồi. Nhưng lấy tiền đâu ra bây giờ. Những cây hai vàng. Giờ
gã mới biết thấm thía một cái bản mặt dị dạng sẽ báo hại thế nào cho kẻ định
mang nó theo mình suốt đời.
*
* *
....
(Mời xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét