(Kỳ 33)
(Tiếp theo kỳ trước)
.......
Nghe tiếng thằng Lượng leo lên thùng xe:
"Bà chị cầm lấy ăn cho đỡ mệt, chỉ hơn tiếng nữa là xe tới đỉnh đèo Rù Rì
thôi. Chị thấy đấy, đi với bọn tôi mệt chưa?". Tiếng người đàn bà nhỏ nhẹ
cám ơn ngượng nghịu: "Chú Ba tốt quá, đã làm ơn nhận người quá giang lại
cho quà thế này, biết trả ơn chú thế nào ta?" "Ơn huệ gì đâu, thấy
chị dáng tồi tội nên anh em tôi cho theo thôi. Nếu mỏi, chị có thể bới lấy một
xấp bao bố trong góc kia ra mà ngồi dựa vào cho đỡ mỏi. Còn đi hơn trăm cây số
nữa kia đấy." Nhảy lên ca bin, cậu Lượng nổ máy gài số. Chiếc xe rung nhẹ
rồi lướt đi mỗi lúc một nhanh trong đêm.
Gần nửa đêm thì chiếc xe hùi hụi leo dốc
lên đèo Rù Rì. Thị xã Nha Trang phía xa hắt ánh đèn nhạt nhòa lên bóng đêm.
Trên đỉnh đèo, lốm đốm đây đó đèn bình quán xá, đèn cầy, đèn hột vịt gánh hàng
ăn đêm quầng lên từng đám. Đám xe tải, xe khách dăm ba chiếc đỗ bên đường.
Trước khi đổ dốc, cánh lái xe muốn nạp thêm chút đồ ăn dằn bụng. Xe dừng nhẹ. Cậu
Lượng mở cửa xe bước xuống. Phía dưới đường thoáng thấy bóng người thiếu phụ
ghé tai cậu Lượng thì thào chi đó rồi quay lại, bám cửa ca bin phía thằng Đán
đu lên.
- Anh Hai, người Bắc có câu "một đêm
nằm năm đêm ở" không hà. Em không biết lấy gì để hàm ơn anh Hai. Anh cầm
cho Em yên lòng. Em xin chào vĩnh biệt Anh nghen. Chưa biết liệu mình có còn
dịp gặp lại nhau không. Dẫu gì suốt đời, em cũng mãi nhớ tới Anh. Anh cũng vậy
nha!
Trong bóng tối ca bin, tay người đàn bà
tìm kiếm bàn tay thằng Đán, nắm siết. Khi chị ta buông tay nhảy xuống đường,
thằng Đán thấy trong tay mình một gói vải mềm, nằng nặng răn rắn. Trong đêm
bóng người thiếu phụ thấp thoáng giữa những đốm đèn hột vịt rồi thấp dần, thấp
dần. Phía dưới đó, tiếng ì ào sóng vỗ dội lên chân đèo. Xa xa trên mặt biển,
ánh đèn tàu cá vãi như sao sa. Vài tiếng còi tàu vẳng lại nghe như tiếng tù và
dội vào vách núi. Thằng Đán dựa cửa nhìn dõi theo, đầu óc trống rỗng. Nhét gói
vải nhỏ vào bụng áo, gã ngồi im.
Đêm gần sáng, chiếc xe tải mới xáp vô cửa
một nhà nghỉ đầu thị trấn Vạn Giã. Để cậu Lượng tắm trước, thằng Đán ngả lưng
xuống chiếc giường "dra" đệm trắng tinh, thân xác rã dài. Đến lượt
mình, trong ngăn toilet giáp cửa ra hành lang, gã lôi từ trong bụng áo lót gói
vải. Đó là một chiếc khăn tay lụa màu xanh thiên thanh, viền bốn cạnh đăng ten
trắng thơm phức mùi nước hoa ngoại là lạ. Bốn góc thắt túm lại với nhau cẩn
thận thành một nút nhỏ. Bên trong, thằng Đán sững người ngó trân đám nữ trang.
Hai chiếc dây, năm chiếc nhẫn và một đôi bông tai lấp lánh hạt đá đỏ to bằng
hột đậu ván.
Hai ngày sau, giữa buổi sáng Quy Nhơn
nắng rực, thằng Đán bước chân vào một tiệm vàng trên phố. Chỉ cần mở chiếc khăn
ngó qua mớ nữ trang, người chủ tiệm vội nhanh nhảu dẫn khách vào buồng trong.
"Tôi dư biết giá trị của số tài sản này. Ông lấy tiền hay lấy vàng
miếng"
- Ông tính ra vàng miếng cho tôi. Cứ năm
chỉ một.
Nhận từ tay người chủ tiệm đủ số vàng
miếng, gã bọc lại số vàng vào chiếc khăn lụa. Tất tật là năm cây, ba chỉ vàng
chín. Sau hai ngày nhận thêm hàng tại thành phố Quy Nhơn, chiếc xe lên đường ra
Hà Nội. Thằng Đán leo lên thùng xe cùng với tay phụ trách cung tiêu. Lão Diên
và cô kế toán trưởng ngồi trên ca bin.
Sau chuyến công tác, tranh thủ chờ xe xếp
hàng lo thủ tục chuyển đi, thằng Đán xin nghỉ về thăm nhà vài ba ngày. Ông Kính
độ này trông có vẻ ốm. Dáng người còng xuống, chân chậm bước run rẩy. Trước lúc
thằng Đán trở lại xí nghiệp theo xe hàng vào Sài Gòn, ông nói với nó giọng tuy
đã yếu đi nhiều nhưng rõ ràng:
- Anh ở trong đó chừng ấy năm thế là đủ
rồi. Chuyến này vào ở thêm nửa năm nữa thôi, tôi đang tìm cửa chuyển công tác
cho anh về trên tỉnh. Tốn kém đấy, nhưng thời vận chỉ có vậy. Nghe đồn sắp tách
tỉnh đến nơi rồi.
Thằng Đán dúi cho bố một cây vàng, nói để
phụ vào việc chạy chọt, nhờ vả các cửa. Khuôn mặt thoáng lộ vẻ sửng sốt, nhưng
ông Kính lẳng lặng nhận và cất đi, không nói thêm câu gì.
Chuyến vào, trên xe cũng chỉ có cậu Lượng
và thằng Đán. Thày trò lão Diên đã đáp máy bay vào Sài Gòn ngay sau bữa xí
nghiệp tổ chức đón nhận huân chương. Khi xe nghỉ ngơi ở Nha Trang, giữa bữa
nhậu đồ biển của hai anh em tại một quán ăn dọc đường Trần Phú, con đường dài
nhất thị xã chạy dọc ven bãi biển. Thằng Đán nghe đám mấy bà mấy chị bàn bên
kháo chuyện: "Cuối tháng trước, phía dưới bãi dương gần viện Hải dương học
người ta vớt được nhiều xác chết giạt trôi vào bờ. Thân thể vữa nát cá rỉa,
người mất tay chân, người bị đục hết đôi con mắt. Dân đi biển đồn rằng đó là
những người vượt biên xấu số. Cầu giời khấn phật, phù hộ độ trì cho những sinh
linh vô tội."
Ngụm bia trong miệng thằng Đán chợt đắng
ngắt. Trước mắt gã, đôi mắt đen ướt nhòe của người thiếu phụ đêm nào thấp
thoáng. Tay nắm chặt chiếc khăn tay nằm mềm trong túi quần, nó bỏ dở suất ăn,
bước chậm xuống bãi cát trắng. Bầu trời thấp nặng xám chì, biển động dữ dội.
Phía xa, từng đợt sóng biển đội bọt bạc trắng xô đuổi nhau vỗ bờ. Mắt dõi nhìn
ra phía khơi xa, đầu óc gã trống vắng. Bữa nay biển động. Bầu trời đặc mây
giông, tiếng sóng biển vỗ bờ ào ạt. Dõi mắt nhìn ra phía xa chỉ trắng xóa một
màu những ngọn sóng đang xô nhau vỗ bờ. Đâu đó trên đầu những ngọn sóng kia,
thằng Đán như nhìn thấy vảng vất đôi mắt to tròn ướt nhòa lệ của người đàn bà
đêm nào. Ánh mắt, hơi thở hào hển gấp gáp cùng tiếng rên nhè nhẹ âm ư giữa
trảng cát vắng lặng như một lời trối trăn nghẹn uất. Sống lưng thằng Đán nghe
lạnh toát, gã lo sợ mơ hồ một điều gì đó chẳng lành từ phía khơi xa...rất
xa...dội đến. Gã nhắm vội mắt, ngúc ngoắc đầu cố xua đuổi những suy đoán nặng
nề...
*
* *
....
(Mời xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét