(Kỳ 34)
(Tiếp theo kỳ trước)
.......
Ngay sau khi trở lại Sài Gòn, thằng Đán
xin nghỉ một tuần lấy cớ thăm người quen bên quận Một.
Tìm đến căn nhà lão ba
Tàu ở Ngã tư Bảy Hiền. Cẩn thận kiểm đếm cây hai vàng từ tay thằng Đán, lão gọi
người giúp việc lấy Honda chở thằng Đán đi. Ngôi nhà họ dừng lại trước cửa là
một ngôi nhà đúc ba lầu một trệt trên đường Cộng Hòa. Trên cột cổng, dưới tấm biển
mang hàng chữ Doctor Trần màu vàng kim có gắn hộp chuông điện nhỏ. Người dẫn
đường bấm chuông, hai nhịp liên tiếp. Ngay tức khắc, một phụ nữ trạc ngoài năm
mươi tuổi, tóc búi cao vận bộ đồ bà ba đen chắc là người làm công mở khóa cổng
đưa họ vào phòng khách rộng rãi dưới tầng trệt. Căn phòng trang trí đơn giản
nhưng trước đây chắc đã từng chứa nhiều đồ đạc sang trọng. Khúm núm đặt hai ly
nước lạnh ướp đá xuống bàn nước lót kính, bà giúp việc mời hai người đàn ông
ngồi xuống chiếc đi văng màu trắng sữa: "Ông chủ nói hai ông chờ ổng chút
xíu, ổng xuống ngay!". Mươi phút sau, một người đàn ông đậm người nước da
trắng hồng từ trên lầu bước xuống. Mời nước hai người xong, ông quay sang người
đàn ông dẫn đường nói với một giọng Hà Nội khá chuẩn: "Tôi có được ông
Chín báo tin. Chú có thể về, để ông đây ở lại. Tôi sẽ gọi xe cho ổng về sau khi
xong việc." Người làm công của thày Chín cúi mình xin phép ra về. Người
đàn ông nhẹ nhàng nói với khách: "Mời ông lên tầng trên, tôi khám
cho".
Đưa khách vào một căn phòng sáng sủa một
màu sơn trắng sạch sẽ sau cánh cửa kính tấm lớn thật dày, người đàn ông xin
phép vào ngăn trong thay đồ. Thằng Đán ngồi xuống, ngó quanh. Đồ đạc, bàn ghế,
gường tủ ở đây tất tật đều mạ kền sáng bóng, sạch sẽ. Trên tường chỉ treo một
tấm bằng tiếng Anh có tấm ảnh người đàn ông ban nãy đầu đội chiếc mũ đen có
hình thù kỳ lạ, mặc tấm áo thụng dài cùng màu mà gã chưa thấy bao giờ. Nắp mũ
vuông bắt chéo phía trên, từ trên nắp rủ xuống một sợi dây ngù. Người trong ảnh
so với người bây giờ trông trẻ hơn nhiều, mắt đeo kính trắng vẻ mặt trông đầy
vẻ mãn nguyện.
- Tôi cách đây hơn hai chục năm đấy. Đó
là tấm bằng đốc - tơ được cấp khi du học chuyên ngành giải phẩu răng hàm mặt
bên Úc Đại Lợi. Ông tới nằm lên chiếc gường kia tôi thăm khám cho.
Tiếng người đàn ông thoảng nhẹ ngay sau
lưng. Thằng Đán nghe lời bước tới chiếc giường có rải tấm ra trắng muốt không
một nếp nhăn nằm xuống. Người đàn ông trong bộ blu trắng trông thật tráng kiện.
Xoay cây đèn rọi gắn một khuôn kính lúp tròn phía dưới vào gần mặt thằng Đán,
ông ta chậm rãi xem xét kỹ từng phân vuông khuôn mặt thằng Đán, nhất là vùng
sẹo dăn dúm.
- Ca này của ông tuy thuộc typ đa chấn
thương bị biến dạng thông thường, nhưng diện tích phải phục dạng lại khá rộng.
Vùng tổn thương, ngoại trừ hàm răng phía trong, không phạm phải những phần nhạy
cảm trên khuôn mặt như màng tang, mắt, mũi, vành miệng. Tôi sẽ làm lại cho ông
bắt đầu từ ngay bữa nay. Ông Chín đã thay tôi nhận đủ các chi phí cần thiết
rồi. Việc ăn ở, nội trú và quá trình phẫu thuật, thuốc men ông không cần phải
lo nghĩ hoặc chi phí gì thêm. Chỉ phải tuân thủ nghiêm ngặt những chỉ dẫn của
tôi. Mất thời gian đấy, và cũng phải phẫu làm nhiều bước. Mỗi lần như vậy, tôi
sẽ làm mê cho ông cẩn thận. Không chút đau đớn gì đâu, kể cả việc lắp răng giả
cho ông cũng vậy.
Cuối buổi sáng, sau một bữa ăn nhẹ gồm
một khúc bánh mì phết bơ và cốc sữa đậu hũ, thằng Đán được đưa vào một phòng
chờ cạnh khu vực giải phẫu. Nghỉ ngơi qua đầu giờ chiều, người nữ hộ lý đưa gã
vào phòng mổ lầu trên. Tắm nhanh trong làn nước vòi sen ấm nóng trong Toilet
cuối phòng, gã trút bỏ quần áo ngoài, mặc vào bộ đồ vô trùng màu xanh lá cây.
Người bác sĩ tiêm vào dưới cột sống gã một mũi thuốc. Chưa kịp ngó nghiêng
chung quanh, gã thấy đầu óc chợt nhẹ bỗng rồi chìm vào cơn mê khá sâu. Gã không
còn biết gì nữa, khi ca mổ tái tạo má phải bắt đầu.
…..
Lờ mờ nhận ra dần những vật dụng quanh
mình, thằng Đán biết mình không còn nằm trên bàn phẫu nữa. Gã đang nửa nằm, nửa
dựa lưng vào một chồng gối thật êm. Mở mắt, tấm gương trên tường trước mặt cho
thấy một cái đầu tóc cạo trọc lốc, khuôn mặt băng kín trắng toát chỉ đủ hở mắt,
mũi và miệng. Sát gốc cần cổ, một chiếc ống nhựa mềm đục qua đút sâu xuống tận
dạ dày. Nó đang lấy dinh dưỡng từ bên ngoài qua đường thực quản.
- Ông đã tỉnh rồi phải không. Không nên
mở miệng nói năng. Cần chi viết yêu cầu vào cuốn sổ nhỏ này. Việc tiêu tiểu của
ông đang được lấy ra qua đường các thiết bị chuyên dụng. Không nên đụng cựa quá
nhiều nghen.
Phía bên giường, khuôn mặt trái xoan
trắng trẻo của cô hộ lý ghé sát bên tai gã, giọng Sài Gòn nhỏ nhẹ.
- Ông Đốc - tờ đã tái tạo thành công
khuôn mặt cho ông. Ông sẽ phải làm quen dần với khuôn mặt mới đấy. Ngoài việc
kéo giãn da phẳng lại, có một phần da mặt của ông phải bù bằng một miếng da lấy
từ dưới mông. Sau khi tiếp nhận tốt, đốc tờ sẽ tháo hẳn băng gạc. Hàng ngày,
tôi sẽ làm thuốc và vệ sinh răng miệng cho ông. Hơi khó chịu chút đó, nhưng tôi
nghĩ ông có thể chịu đựng được. Cũng dễ quen thôi.
Thằng Đán cứ trong tình trạng như vậy mất
ba bốn ngày. Hai ngày tiếp theo làm thuốc bổ sung. Hôm nay, đầu giờ chiều sẽ
tháo băng. Vậy là hơn hai tuần lễ đã trôi qua. Chiếc gương trên tường đã bị gỡ
đi từ lúc nào. Người bác sĩ tự tay mình tháo băng mặt cho gã. Không thấy đau
đớn gì. Lỗ xông dưới cổ đã đóng lại. Dây dợ, ống hút, các dụng cụ vệ sinh đã
tháo khỏi cơ thể gã từ đầu buổi sáng. Thằng Đán đã cảm nhận được những cảm giác
đầu tiên về những chiếc răng hàm phải trở lại ở vết thương trong miệng.
- Ông thử nhìn mình trong tấm gương này
xem.
Chiếc bàn gương được đẩy tới phía cuối
giường. Trong tấm gương, một khuôn mặt nửa quen nửa lạ nhìn hắn. Mái đầu cạo
trọc đã lên tóc đinh. Khuôn mặt trông có vẻ vuông vức, cân đối với đôi mắt,
cánh mũi, khóe miệng quen thuộc. Quai hàm có vẻ như bạnh ra làm chiếc mũi, mồm
miệng trông gọn ghẽ ưa nhìn hơn trước. Thằng Đán sững người. Gã kia sao? Lại
còn có vẻ như trắng trẻo ra. Má phải nhìn kỹ mới thấy vùng trung tâm màu da hơi
nhợt hơn ở chung quanh. Trong khi góc má phía dưới màu da lại sẫm hơn góc trên
đôi chút, mặt da cũng không mỏng, mềm và bóng như các chỗ khác, nhất là so với
má bên trái. Gã biết rằng, chỗ đó đã được vá bằng miếng da lấy dưới mông lên,
lúc này băng dính và miếng gạc vẫn còn cồm cộm ở đó. Có phải hắn đã được sinh
ra lần nữa không nhỉ. Gã khẽ mấp máy môi, nói khẽ: "Tôi kia…phải không đốc
- tờ". Âm thanh từ vòm họng phát ra không méo mó nữa, mà có vẻ lại mềm ấm
hơn trước. Nước mắt gã trào ra. Hắn chưa bao giờ mơ được như thế này. Hơn bốn
mươi tuổi đầu, quá khứ có vẻ đang tách rời xa gã, bắt đầu từ ngay cái khuôn mặt
mới mẻ này.
....
(Mời xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét