NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2020

"TẾ BÀO GỐC" (TRUYỆN) - BÌNH DƯƠNG

 

Kỳ 5

(Tiếp theo kỳ trước…)

.......      

       - Vậy dám là thằng cháu cảm hàn rồi. Thế con làm gì mà gặp chuyện vậy?!

       - Con là công nhân xí nghiệp trắc đạc thủy văn Gò Tràm ngoài ngã ba Kinh Tây. Bữa qua đi một mình ghi chép mực nước sông vào mùa. Đang đi gặp cơn mưa, rồi thấy lạnh run lên, mặt mũi tối sầm...Sáng nay mở mắt thấy nằm trên bộ ván kia, không dám làm dì và em thức giấc, đành ra đây ngồi chờ. Hóa ra, dì và em đây đã cứu giúp con bữa qua. Thật không biết lấy gì để hàm ơn dì và em...

       - Con khỏi bận lòng. Thấy con gặp nạn, không gặp dì và con Út, gặp người khác cũng được giúp vậy thôi. Thế đã thấy đỡ mệt chút nào chưa?! Ngó bộ dạng con hồi hôm, dì hết cả hồn. Đã lo không cứu được...

       - Anh Hai đây đã tỉnh hẳn rồi sao?! Ngó anh mang bộ đồ đàn bà thấy mắc cười quá hà...

       Nghe tiếng con Út, dì cùng với người thanh niên quay lại. Nguýt con Út một cái rõ dài, dì khẽ lậu bậu:

       - Cái con ranh này. Chào hỏi kiểu chi lạ hoắc vậy...

       - Út đây là con dì ạ! Tôi vừa cám ơn dì và cô Út đã dang tay cứu giúp. Người nhỏ vậy mà tha lôi được tôi là quá giỏi đó, cô út à.

       - Anh Hai cũng không nặng quá mà. Em chỉ vừa lăn, vừa vác anh Hai có mấy chặng ngắn thôi. Chứ nếu làm hơn thế, chắc em mệt bái sái...

       Dì Ba lườm nhanh con nhỏ. Cái con này vẫn thế, ăn nói nửa người lớn nửa con nít. Nhưng thấy người thanh niên hiền lành cười nụ, dì biết hai đứa này rồi sẽ hợp chuyện nhau cho coi.

       - Con Út đem bộ quần áo của thằng Hai ra ngoài cây kia phơi cho khô hẳn. Hồi hôm Dì đã giặt giũ sạch sẽ xong xả rồi. Trời hôm nay có nắng đó. Tầm trưa khô hẳn thì đem cho anh nó mang...

       Miệng nói, một tay nhặt vội chiếc nón lá tay kia nhấc chiếc giỏ lác góc bếp dì quầy quả bước qua cửa ra bờ kênh, vừa đi vừa ngoái lại nhắc con nhỏ:

       - Thằng Hai nó còn mệt. Con đặt nhanh chút cháo để nó ăn cho lại sức. Dì xuống chỗ bữa qua cột ghe lấy ghe nhà về, tiện thể kiếm món làm bữa. Thằng Hai ăn xong gắng ép nó nằm thêm một buổi cho ra hết mồ hôi lạnh dứt gốc cảm hàn. Xem từ giờ tới chiều sức nó thế nào rồi tính tiếp. Thế còn thằng cháu, sáng tới giờ cứ gọi thằng Hai, tên tuổi chi vậy con?!

       - Dạ. Con tên Khánh. Ba má con chỉ được có mình con, giờ vẫn sinh sống làm ăn ở ngoài Quy Nhơn.  Vào làm việc trong này chỉ có mình con thôi dì à....

       Qua sáng hôm sau thì người thanh niên đã lại sức hoàn toàn. Anh xin phép Dì Ba trở về trạm. Dì Ba hối con Thương đưa đi, miệng không quên nhắc nó đi nhanh về nhanh...

       Mặt trời đã ló dạng. Ánh nắng ban mai làm cây cỏ ướt đẫm mưa bữa chiều tối qua bốc lên từng đám hơi nước xanh mờ. Dòng kênh đã trở lại vẻ hiền lành, dòng nước nhẹ đưa từng đám lục bình dật dờ trôi. Thoáng chốc, đã thấy nay một chiếc, kia một chiếc xuồng chạy ngược chạy xuôi ra chợ sớm. Thiên nhiên, vạn vật bừng lên trong sắc mới đầu ngày. Xóm nhỏ Kinh Một vùng sông nước miền Tây này lại bắt đầu một ngày mới, như thường nhật.

       - Em ở với dì Ba từ thuở còn con nít. Ba má, bà con thân thuộc là ai, ở đâu em không rõ nữa. Dì nhận nuôi em hồi giờ nào em cũng không hay, biết biết đôi chút cũng chỉ được bà con lối xóm cho hay được dì nuôi miết từ bé đến giờ. Em coi dì như mẹ ruột vậy...

       Giọng khẽ khàng, Út Thương trả lời câu hỏi của người con trai trước mặt mình. Vừa nói, cô vừa lặng ngắm vẻ mặt chăm chú của anh. Trải qua một ngày đêm qua cơn bạo bệnh, khuôn mặt anh ta giờ lấy lại thần sắc ngó thật hiền. Vầng trán rộng vừa phải, cặp mắt sâu dưới cặp chân mày thoáng đạt lúc nào cũng như đầy sắc nắng. Gốc mũi cao, cánh mũi nhỏ gọn hợp với khuôn miệng có cặp môi dày vừa phải khi nói dáng như cười. Khuôn mặt kết thúc với khung cằm vuông vức lấm chấm vệt râu quai nón xám mờ thật đàn ông. Dáng người nhỏ vậy nhưng chắc chắn, tròn mình. Chợt nghĩ đến tấm thân lồ lộ của người đàn ông bữa chiều tối qua, con út cảm thấy hai gò má mình nóng lên. Cúi xuống giấu vội khuôn mặt đang mỗi lúc một đỏ hơn, nó khẽ khàng:

       - Anh Hai sinh sống trong này đã lâu chưa...?!

       - Má tôi là người gốc Bắc. Bà theo chồng trở về trong này sau Mậu Thân 1975. Ba tôi vốn là cán bộ miền nam tập kết. Học hết phổ thông ở Quy Nhơn, tôi theo học trung cấp kỹ thuật thủy văn. Ra trường, cũng chỉ mới được điều về khu vực này vừa tròn đôi ba năm. Trạm chúng tôi có phạm vi hoạt động chu vi tầm mười cây số tính từ ngã ba sông Cái ngoài kia. Trạm cũng không có mấy người. Cả trạm trưởng mới được sáu người, trong đó có một o y tá kiêm cấp dưỡng. Ngoài tài công chỉ còn bốn anh em bọn tôi. Tôi ít tuổi nhất, hai mươi ba tuổi. Ba người khác thì hai đã có gia đình, tôi và một cậu nữa còn độc thân...

       Chất giọng đều đều, trầm ấm mang âm sắc nửa nam nửa bắc nghe ngồ ngộ. Họ chuyện trò vậy cỡ gần nửa tiếng đồng hồ thì chiếc ghe con Út chống sào tiếp cận vùng ngã ba sông Cái. Đã thấy cảnh tấp nập ghe, thuyền dập dờn trên mặt sông. Vài ba chiếc ghe máy chạy ràn rạt đẩy sóng ào tới ào lui khiến con xuồng nhỏ bé dồi lên dập xuống. Giữa tiếng gió, tiếng sóng ập ào giọng người con trai thoảng nhẹ bên tai. Con Út nghiêng người, bỏ sào chống, hai tay hai mái chèo quạt nhịp nhàng vừa giữ con xuồng giữ thế cân bằng, vừa đẩy xuồng lựa sóng tiến tới. Người thanh niên cũng cầm chắc chiếc dầm khéo léo giúp con Út lái con xuồng lướt đi.

       - Qua cù lao Nhỏ phía bển là tới trạm rồi đó. Út lên chơi với bọn tôi vài giờ đồng hồ rồi hãy quay lại...

       - Em chỉ đưa anh về trạm thôi à. Dì Ba chắc trông em dữ đó, phải về ngay thôi anh hà! Bữa nào rảnh, em qua chơi lâu hơn. Từ đây về Kinh Một mất khoảng hơn tiếng đồng hồ chứ mấy. Mà anh Hai biết nhà rồi đó, có dịp qua lại nhớ ghé thăm Dì Ba và Út Thương nha...

       Doi đất nằm xế bên bờ phía nam ngã ba Xoài Đua. Hai Khánh chỉ cho Út Thương chiếc xà lan máy nhỏ neo bên góc tay mặt, ngó như chiếc hộp diêm giữa bốn bề sông nước. Ngoài buồng lái nhỏ trên bờ nóc gắn dòng chữ hộp "Trạm đo đạc thủy văn Kinh Tây", còn có thêm hai buồng cabin kế sau như hai nhà làm việc vách gỗ mái tôn chống nóng. Khi chiếc xuồng tấp vào mạn, có đến hai ba người vội vã tiến ra đón. Người đàn ông trung tuổi, có dáng phụ trách trạm giọng bắc trung bộ nằng nặng:

       - Thằng Khánh đây rồi. Mi ra răng mà làm bọn tau hốt hết cả ruột gan phèo phổi mấy bữa ni. Mới thả xuống bờ kinh có vài giờ mà quay tới quay lui kiếm hoài không ra. Mưa to sầm sập, trắng trời day qua day lại lo kiếm mày mất hồn, lo thúi ruột thúi gan...

….



(Mời xem tiếp kỳ sau…)

Không có nhận xét nào: