(Tiếp
theo kỳ trước)
…..
Họ về đến nhà chị Phượng lúc hơn 11 giờ
đêm. Căn phòng nhỏ bé lọt giữa khu tập thể cơ quan vắng ngắt vắng ngơ. Các nhà
cửa khóa im nghỉm. Cả cơ quan đi sơ tán, có mấy gian cuối dãy le lói chút đèn
đêm. Họ là cơ số ở lại trông nom khu nhà. Đêm lạnh, không có ai hỏi han gì đôi
bạn trẻ. Cảnh đêm hôm có người từ nơi sơ tán về qua nhà đã trở nên quá quen
thuộc đến nỗi tiếng mở khóa vào giờ này không khiến cho người còn có mặt trong
khu nhà bận tâm. Nhà nào chẳng vậy, đi sơ tán suốt, trong nhà chẳng còn mấy gia
sản gì quý giá ngoài vài chiếc giường trơ khỏng vạt giường, hoặc bộ bàn ghế
khập khiễng mốc mác. Hý hoáy một lúc, rồi Chị cũng bật được ngọn đèn góc nhà.
Ánh đèn vàng nhờ yếu ớt đủ soi sáng gian nhà nhỏ bé. Căn hộ mái ngói trần cót
rộng chừng mười lăm mét vuông dù không có người ăn ở hàng ngày, song vẫn ngăn
nắp gọn ghẽ. Chiếc tủ đứng gỗ tạp kê góc nhà, ngay cạnh chiếc giường đôi. Cuối
giường, chiếc chiếu phủ lên đống chăn màn xếp gọn ghẽ. Cách sắp xếp gường chiếu
chứng tỏ vài ba ngày lại có người đảo qua nghỉ lại. Trên tường, ngoài mấy tấm
ảnh gia đình, đây đó chỗ treo tấm tranh tết, chỗ dán mấy tấm quảng cáo phim,
tranh cổ động về bầu cử, sản xuất, chiến đấu…Nơi trang trọng nhất là một bàn
thờ gắn tường, trên đó còn nguyên bát hương với một ít chân hương, chiếc đèn
dầu nhỏ bên vài chiếc chén hạt mít men nâu. Một khung ảnh lồng bức tranh truyền
thần một người đàn ông bán thân đầu đội khăn xếp, áo the đen. Chị khẽ thì thào:
"Bàn thờ ông nội các cháu nhà chị Phượng đấy." Thấp dưới bàn thờ một
chút có chiếc khung ảnh trong cài mấy chiếc ảnh đen trắng. Tấm lớn nhất chụp
hình một đôi vợ chồng, người đàn ông mặc quân phục, người đàn bà tươi cười mặc
chiếc áo cánh sẫm cổ trái tim. Mấy chiếc ảnh nhỏ chụp hai đứa trẻ, một gái một
trai. Đứa con trai lớn khoảng năm tuổi, con em gái cỡ hơn ba tuổi ngỏn nghẻn
cười. "Căn nhà này thuộc cơ quan chồng chị Phượng. Tấm ảnh này vợ chồng anh
chị chụp cách đây ba năm đấy. Giờ Anh ấy đang ở chiến trường Nam Bộ. Mấy chiếc
ảnh nhỏ là bọn trẻ vừa mới chụp. Chị Phượng có được bà mẹ chồng thích lắm.
Trông nom, chăm sóc mấy mẹ con chị ấy hết lòng. Bà ngoài sáu mươi rồi, nhưng
còn khỏe và nhanh nhẹn. Bọn trẻ suốt ngày quanh quẩn bên bà cụ. Từ nhà bà nội
sang bệnh viện chỉ hơn chục phút xe đạp. Chị Phượng đi làm suốt ngày bên khoa
sản cũng yên tâm."
Ngoảnh trước ngoảnh sau, chị đã nhóm xong
chiếc bếp dầu, đun ấm nước. Bộ ấm chén Hải Dương cất trong chạn bát được lôi
ra. Gói chè vụn mậu dịch gói ghém kỹ trong tấm giấy dầu trong tủ cũng đủ pha ấm
trà nóng. Nhấp ngụm chè, Anh nhìn chị:
- Một gia đình thế này, với hạnh phúc nho
nhỏ vậy mà mỗi người mỗi nơi. Chiến tranh không biết còn kéo đến bao giờ. Em có
mơ chúng mình rồi sẽ có cuộc sống thế này không?
- Chúng mình yêu nhau mới hơn hai năm mà
Anh. Em chưa lúc nào nghĩ cuộc sống phía trước sẽ như thế nào. Chỉ biết mình
yêu thương nhau, vậy là đủ. Anh đang một nơi, Em một nơi, mỗi người mỗi nghề.
Chỉ nghĩ đến việc bao giờ sống được bên nhau đã thấy quá khó rồi. Em chưa dám
nói gì với Chị Loan em và anh Cương. Mẹ và họ mạc lại ở xa.
- Anh chỉ muốn bữa nào đưa Em về nhà thưa
chuyện với bố mẹ Anh mà Em cứ lần lữa mãi. Yêu nhau thế này, vất vả Anh không
ngại. Chỉ mong mình sớm công khai ra để Em dễ sống với mọi người. Anh biết, con
đường đến với hạnh phúc mình mong muốn có thể rất chông gai. Song nếu cứ mãi
thế này, mình biết thu xếp thế nào để sống được với nhau? Có thành vợ thành
chồng được với nhau thì mới tính được chuyện ăn làm, sinh sống với nhau chứ.
- Không phải Em không ao ước rồi đây mình
sẽ nên vợ nên chồng như Anh mong, song Em muốn Anh để Em nghĩ thêm đã. Và cả
Anh nữa, Anh cũng phải nghĩ cho kỹ chứ. Anh có nhớ bữa Anh đưa Em về Hà Đông dự
đám cưới em gái Anh không. Em có cảm giác, mẹ Anh không thật muốn gần gũi Em
làm Em chạnh buồn. Có thể Em chưa đáp ứng được mong muốn của gia đình Anh
chăng?
- Hôm đó nhà Anh quá bận bịu. Mẹ Anh sang
lo đám cưới cho em Ngân với bao nhiêu là lo lắng. Nhà Anh cả anh thì chật chội.
Hai vợ chồng em nó cũng ngổn ngang bao nhiêu nỗi vất vả, mỗi đứa còn đang công
tác mỗi nơi. Chắc vì vậy mà Mẹ anh không vui vẻ lắm. Em đừng ngại bà cụ. Trông
vẻ ngoài thế thôi, nhưng tính bà hiền hậu và thương Anh lắm.
- Thôi, để lúc khác nói chuyện này đi
Anh. Mình nghỉ ngơi một chút để mai Anh còn đi.
Tay trong tay, họ ngượng nghịu nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên, họ ở bên nhau trong hoàn cảnh thế này. Từng thâu đêm suốt
sáng với nhau rong ruổi trên chiếc xe đạp quen thuộc, họ chỉ ôm ấp, ngồi bên
nhau thủ thỉ những yêu thương mà đâu có lúc được như thế này. Ngoài trời, đêm
càng về khuya càng lạnh. Chị lặng lẽ giở giường chiếu. Chiếc chăn chiên bọc kỹ
trong túi vải còn thơm mùi nắng. Chị nhìn Anh nói nhẹ trong hơi thở: "Anh
ngả lưng đi. Em trực đêm bệnh viện quen rồi, Em ngồi bên Anh là đủ".
"Thôi được, Anh ngủ trước, hai tiếng nữa Em ngủ Anh thức được chưa?".
Chị khẽ cười: "Được rồi, Anh cứ ngủ đi, khi nào Em buồn ngủ, em gọi Anh
dậy thay ca cho Em". Nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác đang mặc may theo kiểu
bludong hai lớp, Anh âu yếm choàng lên vai Chị. Khẽ kéo Chị vào lòng, Anh đặt
môi hôn lên khuôn miệng ngọt ngào. Chị im lặng đáp ứng rồi gỡ khẽ vòng tay.
"Anh ngủ đi! Đạp xe suốt từ trưa đến giờ mệt rồi còn gì". Ngoan
ngoãn, Anh nằm xuống kéo tấm chăn ngang ngực.
Giữa khu tập thể vắng tanh, giờ khắc trôi
qua chầm chậm. Đêm càng khuya càng giá lạnh. Chị ngồi đó nhìn Anh ngủ. Người
thanh niên mới hơn hai mươi tuổi nằm ngủ không chút âu lo. Khuôn mặt nhìn
nghiêng góc cạnh với sống mũi thẳng, vầng trán mịn màng, vành môi trên mờ mờ
vệt ria mép mỏng manh. Cặp mắt nhắm nghiền dưới đôi lông mày vừa đủ rậm trông
hiền hậu. Nhịp thở đều đều ngoan lành. Ngoài sân, chợt tiếng mèo hoang xiết xé
không gian yên tĩnh. Ánh sáng vàng yếu chập chờn lúc tỏ lúc mờ của chiếc bóng
đèn thời chiến khiến đêm càng khuya càng u tịch. Trong nhập nhoạng tối sáng,
chị khẽ rùng mình. Đâu đó chợt hiện lên khuôn mặt tái nhợt căng thẳng của lão
Đức giữa bữa tắm đêm kinh hoàng mấy tháng trước với cặp mắt mờ dại thèm khát,
bàn tay nhớp mồ hôi lạnh quờ quạng tìm kiếm trên bờ vai mềm. Không kìm được nỗi
sợ hãi từ trong sâu thẳm ý thức, Chị chợt thấy mình nhỏ bé mà yếu ớt. Sống lưng
toát mồ hôi lạnh. Hất vội tấm áo đang choàng trên vai, Chị nhấc mép tấm chăn
nhẹ nhàng nằm xuống bên Anh. Trong gần gũi yêu thương, Chị tĩnh lòng trở lại. Khẽ
đặt tay lên bờ môi Anh, Chị vuốt ve nhè nhẹ để mặc cho niềm khát khao yêu
thương ấm dần lên trong cơ thể.
Giữa giấc ngủ mệt nhọc, Anh chợt mơ màng
cảm nhận thân hình mềm mại của Chị nằm kề bên. Mở mắt, trong nhập nhoạng ánh
sáng đèn vàng vọt yếu ớt, anh nhận ra khuôn mặt Chị thật gần. Chị không ngủ, mà
nằm vậy lặng ngắm khuôn mặt Anh trong đêm. Giây lát hiểu ra, Anh choàng tay kéo
nhẹ Chị nằm sát lại bên mình. Đặt nhẹ khuôn mặt đang nóng lên của Chị áp vào bờ
vai mình, Anh luồn tay lấy chỗ để Chị gối đầu lên bắp tay. Trong đêm, chỉ nghe
thấy tiếng thở mỗi lúc mỗi gấp thêm của cả hai. Bất chợt, chị quàng tay ôm ghì
lấy Anh, áp mặt Anh lên khuôn ngực ấm nóng của mình, giọng thoảng nhẹ:
"Anh ơi! Chúng mình là của nhau, anh nhỉ?" Chỉ thấy Anh dụi thật sâu
khuôn mặt mình giữa hai bầu ngực tròn trĩnh trinh nguyên đang mỗi lúc mỗi nóng
lên, săn chắc. Trong thổn thức yêu thương, hai vành môi vội vã tìm nhau rồi gắn
chặt lại. Hai thân thể quấn nhanh lấy nhau, quần áo lần lượt trút vội. Da thịt
ấm nóng cuộn siết lại. Hơi ấm thơm mùi cơ thể trẻ trung. Họ đi nhanh vào nhau,
ẩm ướt, căng mềm. Một nhịp dướn vội, người Chị như căng ra, giãn rộng háo hức.
Họ không còn biết gì nữa, không gian như đặc quánh lại. Mọi giác quan tiếp nhận
bao xung động lạ lẫm. Anh căng người, bùng thoát. Cơ thể đàn bà của Chị rung
giật lên. Họ như chìm xuống, chìm xuống rồi lại trỗi lên giữa co thắt nồng nàn.
Thân xác họ như trôi dạt giữa không cùng. Để rồi, niềm khao khát nhau trào ra
nhấn thật sâu mọi cảm xúc. Một vòng ôm siết run rẩy bó chặt thêm lần nữa để rồi
mềm ra, mềm ra xuôi xoãi…
Anh thoáng nhận ra vị mặn bên vành môi.
Hốt hoảng, Anh thì thầm: "Sao Em khóc vậy! Chúng mình làm gì sai
chăng?" Chị đưa bàn tay mềm vuốt nhẹ khuôn mặt với đôi mắt sáng rực trong
đêm của Anh: "Không! Em không khóc vì tiếc nuối điều gì, Em chỉ thấy qúa
hạnh phúc. Chúng mình đã làm việc phải làm. Chúng mình đã là của nhau. Anh
không thấy vậy sao?" Anh nhìn khuôn mặt ngời sáng niềm vui của Chị, mỉm
cười: "Ông giời đã vun cho Anh, cho Em niềm hạnh phúc vô bờ này. Chúng
mình đã là của nhau, đã nên vợ nên chồng rồi." Chị ôm khuôn mặt Anh trong
vòng tay. Hai thân thể nóng sực như hòa vào nhau, họ cứ nằm vậy, mơ màng trong
giấc ngủ sâu nồng yên lành.
- Dậy Anh ơi! trời sáng rồi.
Mở mắt mệt mỏi, Anh đã thấy Chị đứng bên
giường, quần áo sẵn sàng mắt mở to chờ đợi. Vơ vội quần áo mặc vào, Anh nhổm
dậy nhìn sững Chị: "Em không ngủ sao mà dậy sớm thế. Trời còn sớm
mà."
- Lại còn sớm nữa, gần sáu giờ sáng rồi.
Trời lạnh nên Anh tưởng còn sớm đấy thôi. Mình chuẩn bị đi là vừa. Mấy thứ đồ
lấy cho mẹ con chị Phượng em nhét cả vào chiếc ba lô kia rồi. Anh đưa Em ra bến
xe tuyến dốc Yên Phụ để Em về Đan Phượng cho kịp chuyến.
Nhanh chóng bật dậy đánh răng rửa mặt,
sửa soạn xe pháo. Chần chừ một chút, Anh vội ôm ghì lấy Chị. Họ âu yếm hôn nhau
thật lâu. "Ừ! mình phải đi thôi, ôm hôn Em thế này để chúng mình chia tay
nhau. Ra bến, ai để cho mình ôm nhau thế này. Anh và Em, chúng mình đã có với
nhau một đêm thật đẹp" "Anh chỉ được cái khôn hơn người. Khi nào có
dịp, Anh cứ điện thoại thẳng vào khoa ngoại cho Em, đừng có gọi vào máy hành
chính đấy."
Họ lặng lẽ lên xe đi khỏi khu nhà tập
thể. Ngoài đường, trong gió rét, người đi lại đã đông dần. Xe đạp, xe bò đuôi
xuôi ngược giữa những chiếc xe kéo pháo phòng không ầm ào trên đường. Bến xe
tạm của Công ty xe khách Hà Nội đặt ngay chân dốc Yên Phụ. Anh đưa giúp Chị
chiếc ba lô qua cửa xe. Từ phía trên, đôi mắt chị sũng nước nhìn xuống. Họ gọi
thầm tên nhau giữa tiếng ầm ì xe cộ. Xe nổ máy, chuyển bánh, Chị nhoài vội ra
ngoài cửa xe nhìn lại. Anh thần người đứng bên đường. "Thế là lại một cuộc
chia tay vội vàng. Tình yêu và nỗi xa cách. Biết đến khi nào, mình lại có được
một đêm bên Em nữa đây". Lên xe, Anh khó nhọc đạp đi trong tâm trạng buồn
nhớ. Đêm qua, họ đã sống với nhau như trong mơ.
*
* *
……
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét