(Tiếp theo kỳ trước)
........
Ngày
đó, sau chuyến đi vô vọng tới bệnh viện huyện Đan Phượng và nhận được thông tin
chuyển vùng công tác bất ngờ về Chị, Anh trở về trong tâm trạng thật buồn.
Chiến tranh kêt thúc, đất nước thống nhất liền một giải. Sau những hồ hởi vì
niềm vui hòa bình, cuộc sống cựa mình chậm chạp. Đóng kín tâm trạng, Anh chật
vật cố quên đi quá khứ yêu thương. Tình yêu năm nào để lại dấu hằn như vết
thương chờ lành sẹo. Không có người con gái nào làm Anh vơi nhớ Chị, những quan
hệ mới không đủ lấp đầy cảm xúc yêu đương từng có. Tình yêu đầu đời trong gian
khó, vất vả để lại quá nhiều mốc dấu mà những quan hệ mới không sao khỏa lấp
nổi. Mọi tâm trí Anh đổ dồn vào công việc chuyên môn. Có lẽ điều đó giúp được
Anh phần nào khi những kết quả làm việc dẫn Anh đến một vài thành công nho nhỏ.
Những năm tháng miệt mài theo học các khóa đào tạo sau đại học khiến Anh vơi
bớt nỗi buồn riêng. Kết thúc những năm học vừa học vừa làm vất vả, Anh bảo vệ
thành công luận văn sau đại học. Anh chuyển vùng công tác về Hà Nội, gần quê
hương và các bậc sinh thành. Những quan hệ mới, cộng với sự vun quén của gia
đình, bè bạn giúp Anh lập gia đình khi
tuổi vừa ngoài ba mươi, tuổi mà quan niệm xưa từng cho rằng đã phải "tam
thập nhi lập". Người bạn đời của Anh cũng là công chức nhà nước, kém Anh
sáu tuổi không tài sắc nổi trội mà hiền hậu, nhu mì. Xuất thân từ một gia đình
bình thường, cô học hành rồi ở lại công tác tại Hà Nội. Họ xây đắp gia đình nhỏ
giữa muôn vàn khó khăn, chật vật sinh sống trong lòng thủ đô đất chật người
đông. Xoay trở đủ kiểu, ngoài giờ công tác Anh tìm đủ việc để làm thêm kiếm
sống. Tùng tiệm chi tiêu, chấp nhận hoàn cảnh hiện tại với nhu cầu sống tối
thiểu, họ lần lượt cho ra đời hai đứa con gái. Ít năm sau, lần lượt các bậc
sinh thành của hai bên gia đình Anh qua đời. Như bao tổ ấm khác giữa thủ đô cái
gia đình nhỏ bé ấy lội được qua những năm khó khăn để rồi bước vào thế kỷ mới
với tâm trạng chờ đợi cuộc sống sớm cải thiện. Hết lo đời sống gia đình, lại lo
nuôi con ăn học. Chẳng mấy chốc, những đứa con của họ tách dần khỏi gia đình.
Chúng có công ăn việc làm, có gia đình riêng. Hai vợ chồng Anh bằng lòng với
cuộc sống khiêm nhường giữa thành phố đông đúc. Họ đang hoàn thành nốt những
năm tháng cuối của sự nghiệp cá nhân. Trước mắt họ, là những năm tháng chờ đợi
được nghỉ ngơi an nhàn. Anh chỉ còn dăm năm công tác, vợ Anh đã xin nghỉ hưu
trước tuổi. Giờ thì, khi những đứa trẻ con được sinh ra bà lại mải miết lo cho
các cháu. Có khi, cả tháng trời Anh ở nhà một mình.
Mải
nghĩ về những năm tháng qua đi, Anh chợt bừng tỉnh trở về với hiện tại khi
chiếc xe khách áp cua chạy vào bến xe Miền Đông. Chuyến đi từ một cuộc hội nghị
chuyên ngành tổ chức tại thành phố Cần Thơ đưa Anh về lại thành phố Hồ Chí Minh.
Anh hồi hộp ngóng ra cửa xe. Bữa nay, câu chuyện gần ba mươi năm xa cách giữa
Anh và người bạn gái năm xưa sẽ kết thúc, dù có hơi muộn mằn. Đã hơn sáu tháng
qua, sau ngày Anh nhận được thư Chị, nỗi mong gặp lại nhau đang đến gần.
Chiếc
taxi nhẹ nhàng ghé cổng trường "Cao đẳng sư phạm công nghệ thành phố Hồ
Chí Minh". Người thường trực chỉ đường cho Anh tới khu nhà làm việc năm
tầng lầu của Hiệu bộ. Đứng trước cánh cửa kính mờ dưới tầng trệt, phía trên
treo tấm biển nhỏ "Phòng Y tế" lạ lẫm Anh nhẹ tay gõ cửa. Tay nắm cửa
xoay nhẹ. Trước mặt Anh, chỉ cách nhau một bước chân, Chị đứng đó mắt mở tròn.
Sau giây lát ngỡ ngàng, họ nhìn nhau rưng rưng nghẹn ngào. Ba mươi năm trước,
họ đâu nghĩ mình lại có lúc gặp nhau thế này ở nơi mà khoảng cách địa lý là cả ngàn
cây số và thời gian cách xa lại tính bằng cả mấy chục năm đến vậy?
-
Anh vào phòng đi! Đưa Em chiếc va ly, em để góc kia cho.
Chị
nói trong hơi thở thoảng nhẹ, tay nhẹ khép cánh cửa và tránh sang bên để Anh
bước vào. Phải rất cố gắng, Anh mới lấy lại được tâm trạng bình thường. Tuyết
của Anh kia, bằng xương bằng thịt và thật gần gũi. Khuôn mặt thanh tú chỉ điểm
nhẹ đôi vết thời gian nơi khóe mắt. Vành môi mỏng run run và cặp mắt ậng nước.
Trông Chị lại nhỏ bé như hồi nào. Họ im lặng nhìn nhau. Hai khuôn mặt, hai cặp
mắt khát khao nhau như thôi thúc họ. Không ghìm nổi tình cảm mỗi lúc mỗi cuồn
cuộn dâng lên, họ lao đến nhau tay trong tay như thuở nào. Và chính lúc đó,
tiếng nức nở bật lên, Chị gục vào vai Anh run rẩy, thân hình chỉ chực đổ xuống.
Giữ chặt Chị trong vòng tay, Anh để yên cho Chị khóc, những dòng nước mắt tức
tưởi, dồn nén chảy dài thấm đẫm bờ vai Anh. Chị khóc ròng. Thời gian như ngừng
lặng.
-
Em chưa bao giờ dám nghĩ đến giờ phút này….
-
Còn Anh, Anh lại thường mong chờ nó đằng đẵng. Với Anh, trong nhiều năm trời
nỗi mong này từng là giấc mơ hạnh phúc hàng đêm đấy.
Họ
thì thầm, nghẹn ngào nói nhỏ bên tai nhau. Hơi thở như quyện lại. Hai bàn tay
ôm nhẹ khuôn mặt Anh, bất chợt Chị áp đôi môi mềm của mình gắn kín nụ cười dè
dặt của Anh. Họ hôn nhau, tìm lại hơi ấm của làn môi trẻ trung ngày nào, đắm
đuối khát khao. Trong phút giây dài không dứt như muốn lấy lại thời gian đã
mất, họ dường như đã bỏ lại thời gian, bỏ lại quá khứ, bỏ cả thực tại phía sau
cánh cửa kính mờ kia để trộn vào nhau. Và chợt hiểu rằng, tình yêu năm nào vẫn
còn đó, vẫn còn là tài sản riêng của họ. Trong sâu thẳm trái tim, họ hiểu rõ
tình cảm thiêng liêng đó, không muốn để phôi pha.
Chỉ
đến khi hồi chuông điện thoại đổ dồn vang lên, cả hai mới chợt tỉnh. Chị buông
nhẹ Anh ra, một tay vẫn níu chặt bàn tay Anh, tay kia với tổ hợp chiếc điện
thoại để bàn. "Dạ! Mai Em bận rồi. Anh chị và các cháu cứ lên đường. Chiều
tối nay và mấy ngày tới Em có việc ở nhà. Sang tuần Em qua Chị".
-
Chị Loan đấy. Mai cả nhà đi Đà Lạt. Em ở nhà…tiếp Anh.
-
Thế không cho Anh sang chào Anh, Chị à.
-
Khoan đã Anh. Em muốn chuyện đó để sau. Còn dành chỗ cho Anh, Chị hưởng chút
bất ngờ thú vị chứ. Mình sang, Anh Chị và các cháu lại phải dừng chuyến đi
nghỉ. Bữa trước Em chỉ nói kiểu "nước đôi", không dám nhận lời đi
chơi cùng cả nhà. Với lại, Em chưa biết Anh có ghé qua nữa không? Chờ gặp được
Anh đã rồi làm gì mới dám làm. Chuyến này, nếu Anh không ghé chắc Em "ghét
Anh muốn chết" đấy. Người đâu mà gan thế, thư gửi đi mãi ngót sáu tháng
không thấy trả lời làm Em cứ nghĩ đã gửi thư đi nhầm địa chỉ. Bữa nào cũng nơm
nớp lo sợ thư bị bưu chính trả lại vì không có người nhận. Rồi đùng cái lại báo
"Anh muốn gặp Em!". Anh làm Em chờ hoài à!
Vuốt
ve bàn tay mềm mịn của Chị, Anh chỉ cười dịu dàng mà đôi mắt không muốn rời
khuôn mặt thân yêu kia. Tuyết của Anh vẫn thân thuộc dịu dàng như xưa. Ngoại
trừ dấu vết thời gian, khuôn người nét mặt vẫn trẻ trung như ngày nào. Vẫn đôi
mắt đen láy, chiếc mũi nhỏ và vành môi mặn mà, thanh tú. Vóc dáng tuy có đẫy
ra, song dáng người vẫn nhỏ gọn. Người đàn bà tuổi đã ngoài năm mươi vẫn giữ
được dáng người nhẹ nhõm.
-
Trông Em không khác mấy. Thậm chí còn trẻ hơn so với tuổi tác. Anh còn giữ
nguyên trong tâm trí hình ảnh Em ngày nào. Giờ xem ra, Em chỉ tròn người hơn
thôi, chứ không nặng nề như mấy người cùng tuổi.
-
Em có "phép" riêng đấy. Nói vậy chứ, Anh so Em với thuở đôi mươi kiểu
đó là "nịnh đầm" rồi. Có chê Em già, Em cũng ưng mà. Cốt sao Anh
…không quên Em là được.
-
Em vẫn "đáo để", "tiêm chọc" Anh như hồi nào đấy nhé. Dọc
đường, Anh chỉ sợ khi giáp mặt nhau, Em lại làm mát: "Bác hỏi thăm ai đấy
ạ!". May mà không "ao" là mừng rồi.
-
Anh thì lẫn đi đâu được. Cứ "chồng" cái vẻ mặt kia thêm vài chục
tuổi, Em vẫn nhận ra. Có điều, nhìn Anh đủ biết Anh đã trải qua năm tháng như
thế nào. Cuộc sống chắc vất vả lắm, phải không Anh?
-
Ừ, công việc và gia đình. Những thứ đó gác lên đầu lên cổ suốt ngày làm sao mà
trẻ trung mãi được. Nhưng, đừng cười Anh nhé. Em đang làm Anh thấy mình trẻ lại
đấy. Thời gian không là nghĩa lý gì nữa. Chúng mình gặp lại được nhau, không
phải là một diễm phúc hiếm hoi đó sao?
-
Vâng! Giờ thì Em thấy đỡ chông chênh lẻ loi rồi. Rồi Em sẽ kể Anh nghe cuộc
sống của Em những năm tháng qua. Giờ mình về chỗ Em đã, hết giờ làm buổi chiều
rồi.
……
(Còn tiếp)
1 nhận xét:
EM ĐÃ ĐỌC CẢ 9 PHẦN TRUYỆN DÀI KỲ CỦA ANH VÀ RẤT XÚC ĐỘNG TRƯỚC TÌNH YÊU LỚN ẤY...
ANH TẬP HỢP TÁC PHẨM CỦA MÌNH VÀ IN SÁCH CHO MỌI NGƯỜI CÙNG ĐỌC NHÉ !
Đăng nhận xét