(Tiếp theo kỳ trước)
….
Vậy
nhưng người đàn bà cũng chỉ dám tựa khẽ bờ vai của mình lên khuỷu tay Toàn. Có
vẻ sự ân cần của Toàn đang giúp chị bình tâm trở lại. Bên ngoài, màn mưa vẫn đều
đều trút xuống, tuy có bớt dày hạt hơn.
Buồng lái đã ấm sực, hơi nóng của cỗ
máy đang sùng sục chuyển vận kia khiến không khí ấm lên dần, hay do có thêm người
ngồi trong buồng lái? Chắc là cả hai. Mắt Toàn nhìn thẳng về phía trước, thi
thoảng ngó lên tấm gương nhỏ trước mặt thấy đôi chút yên lòng vì khuôn mặt của
người đàn bà đang bớt tái. Xe chạy được gần nửa tiếng thì mưa cũng nhỏ bớt.
Phía trước, chẳng có chiếc xe nào chạy ngược chiều. "Khéo trên đường lúc
này, có mỗi con Fa này của mình là phát rồ phát dại mới chạy lẽo đẽo thế này.
Cánh "giặc lái" chả dại gì chạy xe giữa giời đất vần vũ mưa tuôn ướt
át thế này. Quán xá ven đường đầy, sự ăn uống không mời gọi thì ấm trà vụn giết
thời gian cũng đủ tránh mưa." Bụng nghĩ vậy, nhưng cũng chẳng còn cơ hội
nào để dừng bánh nữa. Xe chở "bà đẻ" thế này, đi cho nó nhanh. Mải
nghĩ ngợi, Toàn lỏng tay vô lăng, theo thói quen bàn tay trái quờ quạng định
tìm bao thuốc trong túi áo. Chợt người đàn bà giật người, cánh tay vịn vội vào
cườm tay Toàn. Thân người tự nhiên truồi ra, miệng khó nhọc rên rỉ. "Thôi
rồi, không kịp rồi...!"
Toàn
ớ người, chợt hiểu ra sự tình. Người đàn bà đã sinh con ngay trên ghế xe rồi.
Anh nhớm phanh, đánh vội tay lái đưa xe vào vệ đường. Trước khi xuống xe, anh cẩn
thận nửa kéo, nửa đỡ người đàn bà đang hai tay ngại ngần ôm mặt nằm hẳn xuống
cho hết chiều dài ghế lái. "Chị bình tâm, đừng cuống!" Di chuyển vội
sang phía bên kia buồng lái, anh mở cửa leo lên. Người đàn bà theo phản xạ tự
nhiên đã dang rộng hai chân. Một chân gác lên mặt hộp chứa đồ trên bệ cabin, một
chân gác cao lên mé lưng ghế. Giữa ánh đèn buồng lái nhợt nhòa Toàn đã thấy một
khối nhỏ đụng đậy dưới đũng quần người đàn bà. Một chút ngại ngần, Anh nhẹ
nhàng kéo hẳn cạp quần của chị xuống, sinh linh nhỏ bé cựa quậy, ướt át nằm đó.
Một “chú cu” khá tròn trĩnh. Đột nhiên, thằng bé bật lên tiếng khóc rõ to. Cặp
mắt nhỏ xíu nhắm nghiền, miệng loa lên thật rộng, chân tay quơ quáng liên hồi.
Giữa tiếng ầm ì xe máy, tiếng khóc đứa trẻ như lạc lõng không hợp cảnh…
-
"Trong bị cói... dưới chân có ...con dao mổ cau, cuộn chỉ khâu... trong
chiếc hộp thuốc...Bác thắt phía trên cuống rốn cho cháu cỡ hai đốt ngón tay rồi
cắt dây nhau...Em cũng không thật mệt lắm đâu, cứ bình tĩnh làm giúp em...May
mà có tấm vải mưa lót lưng thế này, em làm phiền bác quá..."
Toàn
im lặng làm mọi việc theo sự chỉ vẽ của người đàn bà. Những bài học sơ cứu
trong chiến trường và va đập nghề nghiệp dọc ngang trong nam ngoài bắc mỗi ngày
giúp anh đỡ lúng túng. Xong xuôi, anh lấy chiếc khăn bông to Trung Quốc trong
chiếc bị cói ủ cho thằng cu rồi đưa cho mẹ nó ôm ghì lấy trên ngực, lại còn cẩn
thận lấy cả một mớ vải màn chèn phía dưới thân cho chị ta trước khi kéo quần
lên rồi dùng sức giúp chị ta nằm lùi xuống, hai cẳng chân co lại trước khi đóng
cửa xe. Cẩn thận vậy mà, khi ngồi vào vị trí của mình, anh vẫn phải kê cho đầu
người sản phụ gác lên đùi mình mới đủ chỗ thao tác. Cũng vừa may, khi xe chuyển
bánh được gần hai chục phút, phía bên trái đường đã trông thấy cánh cổng bệnh
viện rộng mở. Loáng thoáng nhìn thấy tấm biển "Bệnh viện Lập Thạch - huyện
Tam Đảo" lướt qua kính xe, anh cua vào rồi kè sát xe vào thềm ngôi nhà đầu
tiên ngay cổng vào, nơi có tấm biển "Phòng cấp cứu". Tiếng còi xe hối
hả có vẻ làm cho đám bác sĩ, y tá hiểu sự cấp bách. Mấy bóng áo trắng lao ra,
Toàn nhảy xuống đất giúp họ đưa hai mẹ con người đàn bà lên chiếc cáng chuyển
vào phòng sản. Chẳng nề hà gì, anh theo bén chân họ ngay tức khắc. Sự săm sắn của
anh nhận được ánh mắt thông cảm của bà bác sĩ trực ca. Khi chiếc cáng được hai
cô y tá đưa sát vào bàn đẻ, anh chẳng nói chẳng rằng cúi xuống bế nguyên cả mẹ
cả con lên bàn. Trong phòng, còn hai chiếc bàn đẻ nữa kế bên với nguyên hai bà
đang "chân giơ cao, mặt méo xệch" chờ sổ thai. Giữa tiếng rên rỉ, xen lẫn cả tiếng càu nhàu
khó chịu "Đàn ông đàn ang gì mà ...dơ..."...
…..
(Mời xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét