NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2018

PHÚC PHẬN ĐÀN ÔNG (TRUYỆN – KỲ 7) BÌNH DƯƠNG

(Tiếp theo kỳ trước)
Con đường sau mấy ngày mưa lộ rõ mặt đường lổn nhổn đất đá, ổ gà to nhỏ đọng đầy nước. Cây cối đồng ruộng chưa hồi dậy sau mấy cơn mưa liên tiếp.
Thi thoảng, những chiếc xe tải ngược chiều phóng qua lại hất lên tung tóe những vạt nước ngầu đục màu đất núi. Bầu trời lúc nắng, lúc đầy mây báo hiệu thời tiết chưa thể ngày một ngày hai khô ráo. Xe chuyển bánh đã được hơn hai mươi phút, họ đã cách bệnh viện ngót hai chục cây số rồi…
- Thêm chục cây nữa bác sẽ gặp một con đường ven mương thủy nông, chỗ ngã ba bác đón em lên hôm trước, bác cứ cho mẹ con em xuống xe thế nào cũng có người về làng, em sẽ nhờ bà con cho về nhà.
- Cô với cháu cứ ngồi đó. Tôi sẽ đưa hai mẹ con về tận nơi. Chiều tối rồi, biết gặp được ai mà nhờ. Tôi đưa cô và cháu về tận nhà, nếu tính không đi kịp về cầu Đuống, tôi sẽ nghỉ lại mai đi tiếp. Từ đó về đội xe cơ quan tôi, còn cả trăm cây số nữa…Thế  cô định không cho tôi trọ qua đêm sao?!...
- Ấy chết, em đâu dám! Chỉ sợ Bác chê nhà em chật chội, nghèo nàn thôi. Mời được Bác ăn với mẹ con, bà cháu em một bữa cơm nhạt thì quý hóa quá rồi còn gì. Nhà em nghèo lắm, bác đừng chê cười nha…
Theo chỉ dẫn của Phúc, Toàn đưa xe sát vào miếng đất cạnh khuôn giếng thơi cuối làng. Làng quê vùng trung du không mấy trù phú, nhưng cũng không đến nỗi quá nghèo khó. Loáng thoáng đôi ba nhà tường xây ngói mái âm dương, còn lại đa phần tranh tre mái lá. Đường làng khấp kha khấp khểnh, thi thoảng có đoạn chèn gạch nghiêng cũ kỹ.  Ngôi nhà Phúc đưa anh tới thấp nhỏ và có phần tiều tụy nằm sát chân đồi, cách nơi đỗ xe dăm chục mét. Vách đất nện mái lá gồi mỏng tang mòn cũ, trong nhà tối om. Mới hơn năm giờ chiều mà bước qua cửa không nhìn rõ được vật dụng đồ đoàn trong nhà.
- Cái con "đĩ nhọ" vỡ bọc về rồi đấy ư! Mày đã biết khổ cái thân mày chưa hả con?!…
Vừa dò dẫm  sau lưng Phúc bước qua tấm liếp che hờ chắn cửa, Toàn giật mình khi nghe thấy tiếng cằn nhằn yếu ớt già cả bật lên từ một góc tối tăm trong nhà.
- Vâng! con về rồi đây bầm à! Nhà có khách đấy bầm ơi. Thế sao tối sẩm tối sờ thế này mà bầm còn nằm đó?!...
- Bầm mày ốm dờ ốm dật mấy bữa nay rồi! Mà tao nghe như có hơi đàn ông vào nhà sao?! Mày lại dắt thằng nào về nhà vậy?!
- Bầm à! Bác đây là lái xe xí nghiệp. Bữa trước đỡ được con giữa đường đưa lên bệnh viện sinh cháu, bữa nay lại cho hai mẹ con về với Bà đây. Bầm con, bà cháu mình mang ơn bác đây nhiều lắm đấy…
- Thôi chết! Ông tha lỗi cho già này nhá. Phúc đức quá. Ngoài bảy mươi, ông bà ông vải sắp gọi đi theo rồi cứ máy mồm lỗ mỗ nói sằng…Con "đĩ nhớn" nhà tôi vốn khổ thế đấy. Nuôi lớn chừng ấy mà rồi sinh con một mình. Cái số tôi nó khổ. Mẹ một thân một mình nuôi con, đến lượt con cũng vượt cạn một mình…Số khổ, số nhọ vậy đó ông à…

(Mời xem tiếp kỳ sau)

Không có nhận xét nào: