(Tiếp theo kỳ trước)
…
Theo
chỉ dẫn, Toàn lái xe theo con đường liên xã rải đất núi bụi lầm ra phía triền
sông. Từ con đường ven đê, từ xa không mấy khó khăn anh nhận ra ngôi nhà lảnh
loi một mình ngoài rìa bờ tre làng.
Cánh
đồng đang mùa lúa đẻ nhánh xanh ngút mắt.
Loáng thoáng phía xa đây đó bóng người làm cỏ, đắp bờ nón trắng nhấp
nhô…Để xe trên đường, anh lội tắt qua bờ ruộng vào. Từ sân nhà nhìn ra phía đường
ven đê, khoảng cách chừng gần ba trăm mét. Ngôi nhà ngắm có vẻ chắc chắn, dù vẫn
tường trình lá gồi. Khoảnh sân trước nhà vừa đủ rộng, giới hạn bởi con mương nhỏ
ngăn cách với cánh đồng trước mặt. Vài vật dụng cũ kỹ xếp góc sân. Chiếc cối đá
vỡ úp miệng xuống đất – chắc dùng để đập lúa. Khuôn giếng đào có bờ giếng xếp
quanh bằng đá ong cao ngang bụng người lớn ngả màu nâu sậm, sàn giếng lỗ mỗ gạch
vụn, ngói vỡ, mảnh chum vại đập vụn…Góc sân, một mái bếp vách rơm trộn đất núi
mái giấy dầu bạc nắng. Phúc kia rồi, cô đang lúi húi dặm chiếc mẹt rách, thằng
cu gần ba tuổi rưỡi ngồi gọn trong chiếc thúng bên cạnh. Bên cạnh nó, một đống
cát vàng lùm lùm bằng vành nia nhỡ chơ chỏng mấy gộc củi…Thằng bé đang mải vầy
nghịch đám cát, nước mũi chảy đến tận miệng.
Chợt
ngẩng lên thấy Toàn bước vào đầu sân, Phúc sững người rồi chợt loạng choạng bước
tới. Toàn rảo chân đến vừa tầm đổ xuống của người đàn bà, chỉ chút thôi là cô gục
xuống.
-
Bác…bác…anh…Toàn!...Sao mãi.. anh…mới… trở lại vậy?!
Người
đàn bà mềm người trong vòng tay Toàn lắp bắp giọng nghẹn xuống. Giữa cơn xúc động
không còn kìm nén, cô ngoạm chặt hàm răng ghăm lấy cẳng tay rắn chắc của anh.
Phúc đấy, cô Phúc thi thoảng hằn sâu vào giấc ngủ của anh đấy! Nghiến răng chịu
đau đến ứa nước mắt, Toàn để yên cho Phúc nức nở bên mình. Góc sân, thằng bé
con tay chân lấm lem bụi đất ngồi nghịch cát mắt tròn xoe nhìn mẹ nó và người
đàn ông đang bám chặt lấy nhau. Họ gặp lại được nhau thật quá khó khăn…
-
Phải rồi, tôi đây cô Phúc à! Năm tháng, công việc thật bừa bộn. Mãi thì rồi
cũng tìm được dịp để về lại thăm cô và cháu. Tôi vừa nghe chuyện bà nhà mình
qua cô nhân viên cửa hàng Hợp tác xã mua bán ngoài kia, xin có lời chia buồn với
cô…
Phải
mất đến vài chục phút, Phúc mới bình tâm trở lại. Người đàn bà một con nhìn nở
nang hơn trước. Vồng ngực tròn trĩnh gọn gàng ấn sau tấm áo nâu sồi. Vòng hông
rộng ra, nhìn thật chắc chắn mà bắt mắt. Mái tóc búi cao lên sau gáy gọn gàng. Đôi
mắt sâu với hàng mi dày dưới cặp lông mày cong dài vẫn còn mọng nước. Khuôn mặt
có thêm nét từng trải hơn, khóe miệng mềm mại vẫn giữ được viền môi hơi cong
lên dễ mến.
Phúc
bế thằng con lên rồi đưa Toàn vào nhà. Ngôi nhà vắng lặng, đồ đoàn không nhiều
nhặn gì hơn ngày xưa. Có thêm chăng chỉ thêm bộ bàn ghế cũ, lộ cộ mỗi chiếc mỗi
kiểu. Chiếc chõng tre kê sát hồi nhà, nhìn thoáng qua gia cảnh cũng thấy rõ vắng
bàn tay sắp đặt, chăm nom của người đàn ông. Bữa cơm tối đơn giản với canh rau
mồng tơi bờ dậu, chút cá vụn om tương, đĩa lạc rang mặn…Dưới ánh đèn dầu nhập
nhoạng, Toàn lắng nghe Phúc nói chuyện.
…
(Mời xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét