(Tiếp theo kỳ trước)
…
Cho
đến một ngày, ông Toàn bất ngờ trúng cảm ngoài bờ giếng sau khi tắm lúc chiều tối.
Từ lúc vào nhà ông chợt thấy người cứ mệt thỉu dần. Mồm miệng nhạt nhẽo, không
muốn ăn uống gì. Bà Phúc đặt vội bát cháo nóng, xúc đâu được vài thìa vào miệng
thì ông nôn ra hết, người đầm đìa mồ hôi mà cứ kêu rét từ trong ruột rét ra
răng đánh vào nhau cầm cập. Xoa nóng người cho chồng rồi đỡ ông lên giường ngủ
sớm, bà Phúc còn cẩn thận ủ cho ông bát cháo sợ đêm ông đói ăn cho đỡ mệt.
Sáng
sớm, bà vừa sửa soạn ra chợ ngồi bán hàng thì thấy ông gọi bà, giọng lạc đi:
"Bà nó ơi!..tôi..tôi sao thế này…!" Thất thần chạy sang, bà thấy mặt
mũi ông trắng bệch, giở chăn thấy mùi nước tiểu khai nồng. Ông tiểu ngay trên
giường, toàn thân dưới lạnh toát. Bà chỉ còn biết gọi cô y sĩ trạm xá, cùng họ
gọi xe đưa ông sang bệnh viện tỉnh Phú Thọ. Từ chỗ ở của ông bà sang bên ấy còn
gần hơn về bệnh viện tỉnh Vĩnh Phúc. Nằm bệnh viện hơn mười ngày, bà đưa ông về
kèm theo một chiếc xe lăn. Chấn thương cột sống hồi chục năm trước đã phát sinh
di chứng không mong muốn, ông liệt hẳn nửa người. Hết cách chữa trị. Từ nay,
ông đành phải di chuyển bằng chiếc xe dành cho người tàn tật. Nhìn ông già sọm
hẳn, mới ngoài sáu mươi mà trông như người già tám mươi. Bà chỉ biết ôm ông tấm
tức khóc. Ông ghì đầu bà vào lòng thì thào: "Số tôi là vậy rồi, tôi lại
làm bà khổ mất thôi!…". Trực nghe tin, chạy lên. Về hưu sau ông Toàn gần
chục năm nhưng vẫn có công có việc, có thêm thu nhập. Ông Trực xin làm thợ bảo
dưỡng xe cho một công ty vận tải tư nhân bên Thái Nguyên. Gặp nhau, nhìn cảnh
ông Toàn dính với chiếc xe lăn, ông thở dài: "Khi cấp cứu anh qua cơn nguy
kịch, bác sĩ phẫu thuật cột sống cho anh có nói trước câu chuyện này với em.
Thôi thì chống đỡ được đến thêm cả chục năm thế này cũng là có phúc lắm rồi. Anh
cứ chấp nhận vậy đi, bên anh còn có chị Phúc và cháu Được đây nữa…" Miệng
an ủi bạn vậy mà nước mắt cậu ta cứ lăn dài trên gò má.
Qua
cơn đau buồn, họ chấp nhận số phận. Ông bà cũng nguôi ngoai bớt phần nào khi thằng
Được có công ăn việc làm vững bền ở Công ty Honda Vĩnh Phúc, có gia đình ổn định
thu nhập, sinh con đẻ cái. Trong xã, chỉ còn đôi ba ngôi nhà còn dáng dấp như
nhà ông Toàn. Vẫn mái lá gồi, tường trình phơi nắng gió đơn lẻ bên mép làng. Xã
xếp gia đình ông vào diện cận nghèo vì ông thuộc đối tượng người tàn tật. Chỉ
có bà Phúc, tuổi ngoài bốn mươi nhăm bốn mươi bẩy vẫn giữ được vẻ mặn mà, tuy
đôi mắt đen lại tối thêm đôi chút vì vẻ u uất lo toan cố sức…Bà rồi đây sẽ phải
một mình giơ vai gánh đỡ mái nhà cũ kỹ này. Thằng Được lấy vợ năm trước năm sau
sinh cháu trai. Hai vợ chồng sống trong tập thể khu lắp máy, vài ba tháng nó lại
đưa vợ con về thăm ông bà. Nhà cửa nhờ thế cũng đỡ quạnh. Bà chăm cháu được cho
vợ chồng nó mấy tháng thì theo bạn tìm đường đi mua hàng biên mậu chuyến này…
-
Các ông các bà xuống xe ở đây thôi nhé! Hết "xiền" rồi! Từ điểm này,
sẽ có người địa phương đưa các ông bà đi tiếp. Chúng tôi hết nhiệm vụ rồi…
…
(Mời xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét