(Tiếp theo kỳ trước)
…
Hai
ngày leo trèo, luồn rừng lội suối. Qua một đêm, sáng ra bà Phúc thấy cùng đi với
mình chỉ còn hai cô gái trẻ tầm tuổi ba mươi, ba hai. Người dẫn đường cũng vậy.
Không còn người đàn ông lầm lũi ít nói hôm trước nữa mà thay ông ta là một người
đàn bà béo tốt, mắt một mí miệng rộng vai ngang dáng không còn trẻ, cỡ ngoài
năm mươi. Người này nói được tiếng Việt lơ lớ: "Các pà, các cô đang trên đất
Vân nam rồi. Khôông… có đường quay lại đâu! Pỏ trốn là chết mất xác đấy…"
Bà Phúc biết mình bị tách đoàn thế này là có chuyện không hay rồi. Nhưng không
biết mấy người cùng đi là thế nào nên đành ngậm miệng. Ngày đi, đêm nghỉ toàn
nơi lộ cộ ven đường, ven rừng. Ăn uống đưa gì ăn nấy, khi khúc sắn luộc, khi
thì chiếc bánh bột hấp ăn lờ lợ ngòn ngọt chẳng biết là bánh gì. Mấy ngày rồi
mà chỉ được tắm có hai lần. Nước suối lạnh ngắt vị tanh đồng lẫn với mùi củi mục,
tắm vội tắm vàng rồi thay giặt chờ tối ngồi nhờ bếp lửa nhà trọ hong khô. Đêm
ngủ mấy chị em cứ cuộn lấy nhau, hai tay ôm bọc quần áo giữ ấm. Đêm nay là đêm
thứ hai, chỉ còn ba người đàn bà đi với nhau.
-
Chị ơi! Em biết mấy chị em mình bị bán
cho con mẹ này rồi. Em từng qua lại đường biên đôi ba năm nay nên nghe cũng lỗ
mỗ tiếng Quảng câu được câu chăng. Cứ hễ có cơ hội là chị em mình phải bỏ trốn
ngay. Cẩn thận đừng để bị bắt lại, chúng có thể bán mình tiếp hoặc bỏ lạc mình
chết đói giữa rừng…
Bà
Phúc nghe cô gái nằm sát mình thì thào, sởn gai ốc nghĩ đến những nguy hiểm
rình rập không biết trước. Bà hiểu ra rằng mình đã bị đẩy vào hoàn cảnh xấu, bị
đám buôn người đưa dắt qua biên giới tìm chỗ bán đứt. Chợt thấy hối hận vì dễ
tin, mông muội nghe theo bạn hàng liều lĩnh lọ mọ đi buôn bất thành.
-
Chị em mình rồi có thể sẽ bị chia ra. Em có sẵn trong mình mảnh giấy này, chị
hãy giữ lấy. Gặp khó, chị cứ đưa ra đỡ lắm đấy. Việc này em học được từ bạn bè.
Chị để ý giữ mình đấy. Bên này, lỡ phải làm vợ một thằng là thành đồ chơi cho cả
họ nhà nó luôn. Đêm nay, em sẽ "biến" trước. Chị nhớ phải tìm mọi
cách để thoát đấy.
Bà
Phúc chỉ biết ôm chặt lấy người bạn đường. Dù không biết mảnh giấy mình nhận là
giấy gì, bà cũng gấp gọn nhỏ lại nhét sâu vào áo ngực. Sáng ra, cô gái đêm qua
không thấy đâu nữa. Con mẹ dẫn đường mím chặt môi: "Con tó kiểu gì cũng phết
pỏ xác à!".
Quá
trưa, tại một góc đường vắng, người dẫn đường đứng lại tiếp xúc với một người
đàn ông đen đúa mặt choắt như mặt giơi rất khó đoán tuổi. Bà Phúc và người phụ
nữ trẻ đi cùng thấy mụ đàn bà hoa chân múa tay trao đổi gì đó với gã đàn ông.
Hai bên có vẻ thỏa mãn, hả hê. Trước khi tiến về phía hai người đàn bà người Việt,
gã này còn được người đàn bà một tay nâng phản ngực đồ sộ rung rung, một tay vỗ
bèn bẹt vào mông hướng về phía bà Phúc vừa nhay nháy mắt ra hiệu vừa bập bẹ câu
tiếng Việt lơ lớ: "Pú to, mo..ong to..à!" kèm theo một dấu hiệu tục
tĩu. Thằng đàn ông phá lên cười khành khạch, tay phải nắm lại đấm ten tét vào
bàn tay trái xòe rộng. Dù không biết cử chỉ đó hàm ý gì, nhưng bà Phúc nhìn vẻ
mặt đểu đểu của hai đứa mà rùng mình. Chúng đang chuyển cho nhau món hàng trôi
nổi của phiên chợ buôn người ven đường biên giới hai nước.
…
(Mời xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét