(Tiếp theo kỳ trước)
…
Để
hai người phụ nữ đi phía trước, thằng đàn ông ngoại quốc lầm lũi đi sau vài bước.
Bộ quần áo màu xanh chàm bạc mốc bẩn thỉu nhăn nhúm, thắt lưng vải to bản buộc
ngang bụng giắt con dao rừng sắc lẹm mỏ quắm nhọn gớm ghiếc. Dáng đi lắc lư
khuyềnh khoàng của gã không khác mấy kiểu dáng đám lái heo nhà quê đưa lợn nọc
đi phối giống. Đầu đội chiếc mũ lá rộng vành chóp cao xơ sước, mép ngậm chiếc ống
điếu dài cả gang tay hôi rình gã cứ im lặng đi phía sau.
Hai người phụ nữ ríu
vào nhau, đi nhanh hắn cũng gầm gừ đe nẹt, đi chậm hắn cũng ê a ra ý giục giã.
Họ cứ theo đường mòn cắt rừng đi hết giờ này đến giờ khác. Đói, khát bám theo
hai người đàn bà, họ cứ vậy thất thểu bước thấp bước cao thỉnh thoảng lại vấp
ngã dúi dụi. Giữa tầm chiều, tới bên một chiếc hang ven con suối đang mùa nước
lớn chảy ào ạt, thằng đàn ông ra hiệu dừng lại. Hăn chỉ tay vào cửa hang, tay
huơ con dao dồn hai người đàn bà bước vào. Trong hang tranh tối tranh sáng. Ánh
sáng mờ mờ từ hốc đá trên vòm hang chiếu xuống chỉ soi sáng được vài thước xung
quanh đủ thấy được nền hang mấp mô, ẩm ướt
nhớp nháp. Sát phía trong lờ mờ
bóng một bậc đá nhô cao, trên mặt kê mấy
tấm ván rắc lá khô sực lên mùi hăng hắc khó chịu. Đẩy bà Phúc về phía bậc đá, hắn
quay sang phía người đàn bà bé nhỏ còn lại chỉ dao ra hiệu lùi sát vào vách
hang phía trong. Khiếp hãi không dám hé răng người đàn bà nọ ôm mặt ngồi thụp
xuống nền hang, người rung lên bần bật vì sợ. Quay sang bà Phúc đột nhiên hắn tiến đến sát trước mặt, lạnh lùng kê bản dao
lên bờ vai người đàn bà, gằn giọng lên vài tiếng khó hiểu, bàn tay còn lại móc
vào cổ áo ra hiệu lột ra. Cứng người cảm
nhận hơi lạnh kim khí chết chóc đè bên vai áo, bà Phúc biết thân đàn bà yếu thế
không thể chống lại được con thú hoang đang cơn thèm khát này. Tay run lên, bà
lần lượt cởi từng nút áo. Không đợi được hơn nữa, thằng đàn ông móc đầu mũi dao
quắm giữa hai bầu ngực người đàn bà giật mạnh. Chiếc áo ngực bị dứt tung, hai bầu
vú trắng trẻo lồ lộ. Cặp mắt ốc nhồi trắng dã của thằng đàn ông lóe lên những
tia nhìn thèm khát. Chưa kịp ôm lấy khuôn ngực đang phơi ra, bà Phúc thấy thằng
đàn ông cúi vội xuống nền hang nhặt lên mảnh giấy bà giấu phía trong áo ngực vừa
rớt xuống. Mới chỉ giở ra xem qua trong ánh sáng nhập nhoạng, đã thấy gã vứt vội
xuống như bỏng lửa, mồm gào lên tay chỉ thẳng ra cửa hang: "Chúng ủa
miên!...Quẩn khai…" (Cút ngay khỏi đây!... Cút đi…). Bà Phúc chỉ kịp khép
nhanh hai vạt áo, cúi người vồ lấy mảnh giấy rồi cứ vậy lao thẳng ra cửa hang cắm đầu chạy miết. Phía sau, vẳng lại tiếng người
đàn bà yếu thế thét đến vỡ tiếng "Không …!Không…đồ khốn nạn…không…" rồi
tắt lịm….lẫn giữa tiếng suối chảy ì ào.
Cứ
chạy như vậy đến cả tiếng đồng hồ, mệt đến đứt hơi bà gục xuống một gốc cây bên
suối, lịm đi. Đêm tối nhanh chóng ập xuống. Bà chỉ tỉnh lại vào sáng hôm sau,
khi bóng mặt trời đã lên rất cao, tỏa nắng gắt xuống thung rừng vắng vẻ. Vận hết
kinh nghiệm học được từ mẹ khi còn con gái mỗi lần lên nương chè rừng cọ, bà
nhanh chóng xác định được phương hướng để tìm đường về biên giới. Chịu đói, chịu
khát hai ngày hai đêm nữa cuối cùng bà cũng gặp được mấy người lính biên phòng
Trung Quốc. Họ giữ bà lại trong một đồn biên phòng vài hôm, rồi liên hệ được với
phía Việt Nam để trao trả. Bà được bộ đội biên phòng Việt nam cho ăn, cho áo quần
và tiền xe dọc đường. Giữa đêm qua, bà về
đến cửa nhà sau ba tuần lễ rời đi. Sợ kinh động người thân, bà vào căn bếp nhỏ
ngủ trên đám rơm khô chờ sáng. Con mực nhận ra mùi vị người nhà, chỉ gầm gừ vui
vẻ. Nằm cuộn sát cạnh bà, dụi đầu giữa vòng tay bà, nó ấp cho bà hơi ấm nóng
trung thành của nó…
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét