(Kỳ 10)
(Tiếp theo kỳ trước)
.......
Nghe cái giọng rủ rê ấy của thằng bạn, gã
ngoắc dây mũi giật khẽ ra dấu dừng. Con bò cái biết ý chủ, lững thững đi thêm
chục bước nữa rồi chụm bước dừng lại trước quán nước bên đường. Dưới gốc bàng
có tán lá rộng mát mẻ, sau chiếc chõng tre bày hàng bà chủ quán nước vồn vã
chào mời hai thằng.
Trông "dã chiến" vậy mà chõng hàng của bà cụ cũng
đủ thứ. Vài lọ kẹo lạc, kẹo bột đôi ba hộp gỗ bày đủ thứ vặt vãnh kiểu hàng xén
những dầu "con hổ", móc dáy tai, cặp ba lá, bấm móng tay...Cả một lọ
thủy tinh tướng trong nhồi chặt ít gói thuốc lào "Vĩnh Bảo", dăm cuộn
thuốc lá điếu cuộn "Con gà"...Hai hàng cốc thủy tinh thổi thủ công
"hàng chợ" đặc bong bóng, chiếc ấm trà men lươn kèm theo lổn nhổn dăm
sáu chiếc chén hạt mít lổng chổng trong chiếc khay tráng men tròn ngả màu trắng
đục...Quanh bàn, ngoài chiếc ghế gỗ mít dài còn bày thêm dăm chiếc ghế đẩu thấp
chân. Chiếc nồi hông đặt trên miệng một chiếc xô tôn có lót giẻ giữ ấm chứa
nước chè tươi nóng, thùng nước rửa chén lưng lửng nước mương bên cạnh. Quán
nước ven đường như thế này có thể bắt gặp ở bất cứ đâu bên vệ đường cái, dưới
gốc đa, đầu dốc đầu làng, đầu ngã ba, đầu bến bãi...Vừa đặt đít xuống ghế,
thằng Củng "quai" mở máy liền một mạch:
- Bà cho hai chúng con mỗi thằng một bát
vối nguội, giời nắng nôi "cua ngoi lên bờ" này, uống nước nóng trong
ấm giỏ rát mồm lắm. Ê, Đán! Mày đưa tao cái "ba dô ca" đây, tao
"bắn" một hơi cái đã.
Miệng nói tay đỡ, nhoáng cái đã thấy nó
làm cái soạt hết lưng bát nước. Rồi tay điếu tay đóm, thằng Củng hóp má làm một
hơi thuốc lào ròn tanh tách và điệu đà hất mặt xéo ngang. Bã thuốc bắn một quãng
rõ xa. Từ cái miệng lởm khởm đám răng vàng khựa há rõ rộng phả ra cả một đám
khói thuốc đặc sệt kèm theo tiếng hít hà khoái trá. Mắt díu vào lờ đờ, nhìn
cũng biết đây là hơi thuốc mới nhất đầu giờ chiều của nó. Thằng Đán nhìn thằng
bạn khâm phục. Thế mới oách chứ! Dưới cái mũ vải xanh công nhân, cái mặt thằng
Củng dãn ra khiến đôi mắt ti hí và cái miệng rộng toác của nó nhìn vừa đểu vừa
thâm.
Thằng
Đán về đội khu Nam được vài tháng thì quen với thằng Củng bên đội khu Tây trong
một buổi nghe nói chuyện chính trị thời sự trên huyện. Mới quen mặt vài tiếng
mà hai thằng đã kết chặt với nhau. Mọi chuyện trên giời dưới đất, tử tế có, đểu
cáng có được thằng Củng nhanh chóng "tắm gội" cho chú lính mới. Nào
mánh gạt bớt dầu chạy máy dành để "rót" ra ngoài cho cánh "thợ
phe", cách giả ốm giả bệnh trốn khám nghĩa vụ. Nào mánh bám đeo, miệng
nịnh tay vơ với đám chủ nhiệm hợp tác xã nông nghiệp dọc đường kiếm nắm đạm nắm
lân về quê làm quà. Hoặc "moi" mấy gói thuốc lào Vĩnh Bảo, vài gói
chè vụn loại hai chỗ mấy mẹ "cứ thấy đàn ông là ngứa lưng, ngứa ngực"
bên cửa hàng hợp tác xã mua bán xã mỗi khi xuống điểm chiếu. Rồi cả đến chiêu
tán tỉnh gái nhớn gái bé, gái già gái non khi qua các vùng quê. Tất tật chỉ nội
có hai ngày tập trung học nghị quyết mà nó sang tay bằng được cho chú Đán đủ
thứ "cơ mưu". Thằng Đán phục nó sát đất, và cứ hễ gặp nhau là chúng xoắn
lấy nhau như mật ruồi.
Uống hết hai bát nước vối, bắn đến vài ba
phát Vĩnh Bảo, thằng Củng mới dài mồm giả lả:
-
Tao biết làm sao
mày "phủi" được sang đây rồi. Ông "khốt" nhà mày cũng lắm
võ đấy. Ở huyện quê thì ông "khốt" nhà mày lộ, song trên tỉnh cái
quan hệ mà ông chú họ mày sang tên cho bố mày là khá đấy. Dân "văn phòng
Ban" thời buổi này oai phải biết. Hai năm hai suất đũa xe đạp và mấy bộ
săm lốp xe máy phân phối bố mày chạy được giúp cho vợ cái lão trên tỉnh ấy có
giá đấy. Thời buổi nào cũng vậy, máy mó điều động được mấy "hào" cho
"có chân, biết chạy" là khỏe đủ.
Thằng Đán giật mình. Sao cái thằng mãnh
này hóng hơi được ở đâu mà nhanh vậy? Nó thuộc cỡ "ma xó" sao. Gã vẫn
còn nhớ như in cái đận được gặp "ông trên tỉnh" dịp hơn hai năm
trước. Cái nhà ông mắt him híp, miệng mỏng như hai sợi chỉ mà bố gã dẫn lên
tỉnh để cầu cạnh nhờ chạy một suất công nhân chiếu bóng ngày ấy, liếc hờ qua gã
cứ như nhìn thấy mớ rau héo vậy. Mồm lão ừ à, mắt cứ nhìn ngược lên trần nhà,
tay xoa cằm mặc cho bố con nhà gã khúm núm miệng dạ tay xoa trông hãi hãi là.
Chỉ có mụ vợ lão là nhanh mồm giảo miệng. Một điều chú, hai điều chị. Cứ mỗi
lúc cất tiếng cười lanh lảnh là cả khoảng ngực trắng lốp dưới cổ áo rộng của
thị cứ vồng lên, trắng nhóa rung rinh như phô khoe như vời mọc. Hôm ấy, khoen
vàng giắt lưng của mẹ thằng Đán khi lồng vào ngón tay búp măng trắng trẻo của
con mẹ trông sang trọng hẳn ra. May phúc sao, hắn đi công nhân vừa kịp. Sau đó
gần hai tháng, mấy thằng bạn cùng học cấp hai ngày nào nhận được giấy khám tuyển
của địa phương và nhập ngũ. Về thăm nhà được mỗn một lần sau ba tháng huấn
luyện lính mới, mấy đứa lên đường đi B cả. Hình ảnh chiếc nhẫn vàng trên ngón
tay người đàn bà ngoại tứ tuần mặt tươi như hoa, da dẻ mượt mà no đầy ngày nào
vỡ lòng cho thằng Đán bài học dằn đời đầu tiên: tiền bạc "có chân để đi,
có cửa để đến cả đấy".
- Cái thằng khỉ này nghĩ xa nghĩ gần gì
mà mặt nghệt dại ra thế? Không để ý tao nói gì sao?!
Thằng Đán giật mình khi dòng suy tưởng bị
thằng Củng cắt ngang. Gã ậm à ậm ừ:
- Chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ không biết đến
khi nào thì tao đến lượt lên cái ba sáu (lương ba mươi sáu đồng). Sao thấy khó
khó là.
- Có cái đếch gì mà khó, cái gì phải đến
khắc nó đến. À, mà mày có muốn nó đến sớm không? Tao giúp.
- Mày giúp tao? Thật hay bịa đấy. Mà làm
kiểu gì?
- Bí mật. Chỉ có điều phải có chút đếm.
Hai ngón trỏ ngón cái tay thằng Củng vê
vê với nhau. Khuôn mặt nó vác ngược lên, cặp mắt ti hí nheo nheo lại trông đến
tức mắt. Thế có nghĩa là lại phải mất "hào" với nó. "Mẹ cái
thằng cả đuỗn này, cứ nhờ đến việc gì là cứ phải lót trước! Tiền chứ đâu có
phải vỏ hến mà..." Mặt thằng Đán thộn hẳn ra. Bỗng Củng chỉ tay ra đường:
- Mày có trông thấy cái gì phía trước kia
không? Bên mé đường bên phải ấy.
- Thấy cái gì? Tao thấy có mỗn bà già
còng gập còng queo, tay chống gậy khập khiễng lóc cóc trên đường thôi.
- Vớ vẩn. Bà cụ lưng còng ấy không kéo
nổi cái mắt mày to lên sao? Nếu là mày thì mày đi đứng ra làm sao hả?
- Cái thằng ví von loạng quạng. Tao đang lưng
dài vai rộng, tay chân khỏe mạnh thế này mà mày so sánh với bà lão gù, chân
thậm thà thậm thọt là cớ sao? So đo kiểu gì lạ vậy!
- Ấy, cái lí mà mày phải vành mắt vành
tai ra để biết là chính ở chỗ đó đấy. Nếu là mày, để đi được cho thẳng thớm, dù
là chậm hay nhanh mày có phải nhờ đến cái gậy tre như bà già móm mém ấy mới đi
được không? Hoặc giả không có gậy, mày cũng phải vịn được vai người khác mới đi
được chứ. Mày chưa biết "cái sự chân gỗ" là thế nào à.
Thằng Đán lại ngẩn cái mặt đần của gã ra.
Thằng Củng phá lên cười:
- Thằng này đến là ngu lâu. Là nếu mày
muốn có được cái gì nhanh phải biết tìm "chỗ dựa, chỗ vịn" mới tốt
việc nghe không con. Đã chịu hiểu chưa, thằng cả đần?!
À! Ra thế, con mẹ cái thằng miệng gàu dai
này. Cứ nói ụych toẹt ra là phải nhờ người "chạy" cho nó xong. Vẽ sự
ví với von. Thằng Đán nhăn mặt:
- Thì chơi, bao nhiêu? Mà liệu có bảo đảm
không thế.
....
(Mời xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét