NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2018

SẸO NHỤC (TRUYỆN VỪA) - BÌNH DƯƠNG

(Kỳ 22)
(Tiếp theo kỳ trước)
       .......
       ...Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thằng Đán cựa mình, mở mắt. Đầu tiên, nó chợt có ý định đưa tay lên mắt che ánh sáng quá lóa, nhưng không cử động được tay chân như ý muốn. Toàn thân nặng chịch, bất động như bị ép dán chặt xuống đất. Sao nó lại ở đây, nó vẫn đang mang máng nghĩ rằng mình đang trôi theo dòng suối ngầu bọt trắng kia mà?! Mà thôi chết, bóng đen nào đổ xuống mặt nó thế này! 
     
       Nhắm mắt lại và mở ra đến lần thứ ba thứ tư nó mới nhận ra một khuôn mặt lạ hoắc với đôi lông mày rậm hình lưỡi mác phía trên mặt. Thôi chết! Thám báo rồi. Nó cố nhúc nhắc cánh tay, quờ quạng tìm quanh. Súng đâu, đạn đâu rồi. Cố gắng vô vọng ấy khiến nó mất sức, nó lại chực ngất đi, sau khi mắt đổ đom đóm, nổ hoa cà hoa cải xanh tím đỏ vàng. Trong cơn mộng mị đè nặng đầu óc, nó chỉ sợ hãi nghĩ vội được rằng "Địch, thám báo hay hồn ma?! Mà hồn ma nào vậy, thằng Thao chết vụn xác rồi cơ mà!"…Nỗi sợ hãi và cơn đau ê ẩm đâu đó trên mặt lại làm nó lịm đi.
       Một thoáng cảm giác mát dịu, mềm mại phủ lên mặt nó, thằng Đán chậm chạp mở lại mắt. Lần này thì con mắt nó đã nhìn rất rõ mọi thứ trước mặt. Một  thanh niên cùng độ tuổi, mặt mũi hiền khô đang ngồi bên nó, tay cầm chiếc khăn mặt màu xanh xám sấp nước dấp lên mặt gã. Khuôn mặt sắc gọn, đôi mắt sáng rực dưới cặp lông mày thật là đen và rậm rạp. Nước da nâu sậm săn chắc, anh ta mặc bộ quân phục nhàu nát, nghe chừng đã nhiều ngày khoác lên người, nhiều chỗ sờn rách hoặc thấm trắng lớp muối mồ hôi. Chiếc ba lô và khẩu súng nằm kế bên chân. Quân ta rồi.
       - Ôi trời! Cuối cùng thì thằng bộ đội người Kinh bị thương nát tươm mặt mũi này cũng tỉnh rồi. Tao tìm được mày dưới kia, nằm như chết rồi bên bờ suối. Chắc mày đã may mắn thoát chết, không bị va đập mạnh nhờ chiếc ba lô buộc dây chặt ngang bụng. Ba ngày rồi, sau khi vác mày lên đây, mày hết sốt nóng lại sốt rét. Này uống nước đi! Tao đắp thuốc lên mặt cho rồi đấy. Chịu khó ít bữa sẽ làm sẹo.
       Người thanh niên khéo léo luồn chiếc ống nhựa trong truyền dịch vào kẽ môi thằng Đán. Lúc này, thằng Đán mới đủ tỉnh táo để nhận diện nơi nó đang nằm. Đó là một hang đá ẩm thấp, không cao, không sâu mà cũng không thật rộng. Trên mặt nó, một lớp những lá lẩu gì vụn bết phủ gần hết phía má bên phải. Băng cứu thương bó gần hết khuôn mặt, chỉ chừa có đôi mắt, hai lỗ mũi và miệng. Nhưng đôi môi thì đang sưng tấy phát tê lên, phồng sưng mọng như hai múi cam. Từ phía trong miệng, thằng Đán cảm nhận được một khoảng trống khá rộng giữa hàm trên và hàm dưới bên phải. Không có cảm giác quen thuộc của hàng răng. Thôi chết, nó mất hết hai hàm răng bên phải sao? Từ trong miệng, qua chiếc ống nhét sâu giữa hai vành môi sưng húp, nó mệt mỏi gắng sức mút nhẹ dòng nước hăng hăng, ngọt ngọt từ đầu ống truyền dịch đang nối với khúc dây rừng vạt chéo. Dòng nước mát dịu chảy vào họng, truyền cho cơ thể thằng Đán chút nhựa sống mát lành. Người thanh niên dốc ngược đoạn dây rừng, thả vào miệng nó cạn chỗ nước dây leo. Sau đó một thoáng, để thằng Đán nuốt xong hụm nước dây rừng, anh ta lại lúi húi bên chiếc bi đông, rót chút ít thứ nước gì sền sệt. Thằng Đán nhận biết được vị ngọt, bùi của lương khô chiến sĩ. Thì ra nó đang được ăn, hay đúng hơn là mút vào miệng bột lương khô hòa nhuyễn. Dạ dày cảm nhận nhanh chóng vị dinh dưỡng rất chiến trận của người lính chiến trường. Nó cảm thấy người mềm ấm hẳn lại, dù việc đụng cựa toàn thân còn rất khó khăn.
       - Chịu khó nằm yên tao tiêm thêm cho mũi kháng sinh nữa. Ống này là ống thứ tư, sau ba ngày mày mê mệt chẳng biết gì. Tao bó thuốc lá rừng cho mày đấy, thằng bộ đội người Kinh ạ. Không thấy đau nữa phải không? Sơ cứu cho mày ngay sau khi đặt mày lên đây, phải khó khăn lắm tao mới gắp được đám răng lổn nhổn, bê bết máu trong mồm mày ra ngoài. Dùng ống tiêm cắm cho mày một mũi chống nhiễm trùng vào vòm miệng, đắp lá lên mặt rồi mà tao vẫn cứ lo mày bị hoại thư. May quá, miếng thuốc ông bà truyền cho cũng cầm máu và cứu được cái khuôn mặt mày. Chỗ má rách nát rồi sẽ đổ sẹo, nhưng thế là đã tốt lắm đấy, thoát khỏi cái chết rồi. Nhiễm trùng chỗ nào, chứ nhiễm trùng vùng mặt là chết nhanh lắm.
       Thằng Đán chỉ biết chớp mắt ra hiệu mình nghe và hiểu được câu chuyện của người đồng đội. Băng bó thế này, không biết rồi còn ăn uống, nói năng gì được không. Lại chỉ nghe tiếng người thanh niên thì thầm:
       - Đơn vị tao vừa bị một trung đội thám báo tấn công tuần trước. Bọn ngụy gọi máy bay Mỹ đến tăng cường hỏa lực yểm trợ khiến đại đội tao bị chia cắt làm nhiều mảnh. Thương vong và hy sinh nhiều lắm. Tao bị sức ép nằm chết ngất bên mấy thi thể anh em cùng tiểu đội đã hy sinh. Đơn vị chủ động rút khỏi trận địa lúc chập tối, không kịp làm công tác thu dung thương binh, liệt sĩ. Tao tỉnh dậy giữa đêm, một mình tìm đường theo đơn vị. Và rồi, lạc hướng tìm. Từ đây đến trận địa hôm trước cách xa quãng ba, bốn ngày đường rừng rồi. Gặp mày, thế là tao có thêm đồng đội. Đợi mày khỏe lại, chúng mình sẽ tìm đường về với đơn vị. Lạc rừng, lạc hướng, lại mưa như trút mấy hôm thế này, việc đi tìm đơn vị thế là bị chậm lại. Nhưng không sao, tao vốn sống với rừng, ăn làm trong rừng mãi rồi, thế nào tao và mày cũng tìm được đường về với quân mình. Cứ đi về phía tây Trường Sơn, khắc gặp được các đơn vị vào hoặc ra.
       "Đi về phía tây Trường Sơn? Tìm đường về với đơn vị?!", thằng Đán lạnh người. Bỏ rơi thi thể tử sĩ, mất toàn bộ quân trang, quân dụng. Trong điều lệnh chiến trường, đó là những tội rất nặng có thể phải ra trước tòa án quân sự. Không thể như thế được! Có tàn phế suốt đời cũng không thể thế được. Nhưng… đi theo người đồng đội mới này, lại có thể sống sót. Như thế cũng còn hơn nếu chỉ một mình chết rũ chết héo giữa rừng già Trường Sơn. Sao thằng này nó tốt với đồng đội và gắn bó với trận chiến thế. Nghĩ chỉ được đến vậy, nó lại cứng người chịu một cơn đau mới. Cơn đau từ vết thương chưa kịp gắn miệng. Thôi, cứ biết vậy đã.
       Những ngày sau đó, thằng Đán dần lại sức. Tuy chưa trò chuyện gì được nhiều, nhưng nó đã có thể ậm à thành tiếng trong cổ họng. Ăn uống đã chủ động nuốt được, dù còn trệu trạo và chỉ ăn thức ăn nát, mềm. Gò má bên phải cứ mỗi ngày được đắp lá thuốc một lần, bắt đầu có cảm giác râm ran của vết thương lành miệng. Seo Lừ, người bạn đồng hành của nó mà nó dần biết được tên, là người dân tộc Mông. Nó bảo, tuyệt đối kiêng cử động miệng nhiều, dù đôi môi đã hết sưng, đang mềm mại trở lại. Có vậy vết thương mới mau lành da mà không kéo sẹo quá nhăn nhúm, ghớm ghiếc.
       - Tao đang học năm thứ ba trường Đại học sư phạm Vinh, Nghệ An. Khoa Dân tộc nội trú. Hơn một năm học dự bị đại học, đủ để học bù thêm cho hết bậc phổ thông trước đó. Vậy mà học cũng được gần năm năm rồi cơ đấy. Họ Sồng nhà tao sống khắp nơi dọc biên giới phía Bắc giáp Trung Hoa, biên giới phía Tây giáp Lào. Với người Mông ở Nghệ Tĩnh, tao được học thế là nhiều lắm đấy. Sau này học xong, tao về bản dạy cái chữ, dạy văn hóa cho bà con người Mông. Ông già nhà tao là thày cúng. Thày cúng được dân bản quý lắm, trọng lắm. Tao nói tiếng Kinh với mày lúc này, chứ mỗi lần về với bản thăm ông bà già, tao chỉ được nói tiếng Mông thôi. Nói tiếng Mông mới tìm được họ hàng, tộc bản người Mông. Giữ được tiếng Mông là giữ được cộng đồng dân tộc Mông mà. Người Mông tao sống trong rừng không sợ chết đâu, bệnh tật đã có cái lá rừng, còn gặp phải thú dữ cũng biết cách tránh. Tao tình nguyện đi bộ đội cũng mãi mới được giải quyết. Theo chính sách động viên, tuyển quân, người dân tộc ít người được miễn nghĩa vụ quân sự. Phải đề nghị mãi, cơ quan tuyển quân mới nhận đấy. Cả khoa tao học, có hàng chục lá đơn tình nguyện mà chỉ được giải quyết có hai thằng.
....
(Mời xem tiếp kỳ sau)

Không có nhận xét nào: