NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2019

SẸO NHỤC (TRUYỆN VỪA) - BÌNH DƯƠNG

(Kỳ 28)
(Tiếp theo kỳ trước)
       .......
       Đêm đó, hai anh em mắc võng bên nhau trên bãi khách, nói thêm dăm ba câu chuyện rồi ngủ trong mê mệt dầm dề. Đêm cửa ngõ Trường Sơn không yên tĩnh trong tiếng ầm ì xe pháo và lao xao tiếng người vào ra. Nhưng chiến trường bom đạn lại bỗng như lùi ra xa, rất xa. Đây là lần đầu tiên sau cả mấy tháng trời nay, giấc ngủ đến với thằng Đán nhẹ nhàng, không chút nơm nớp lo lắng, dật dờ.

       Sáng ra, vừa mở mắt chưa kịp tỉnh ngủ hẳn thằng Đán đã thấy ông Tưởng hớt hải từ đâu chạy gằn về, mồm hét toáng lên: "Này Đán ơi! Tớ với cậu lại nửa đường đứt gánh rồi! Tớ phải để cục sắt này lại ở trạm để đám cơ công nó tháo ra lấy máy móc, phụ tùng. Tớ sẽ theo xe vào lại trong đó bổ sung cho đoàn vừa bị thiệt hại quân số hôm trước, xe còn mà người không còn.". Thằng Đán chỉ biết há hốc mồm:
       - Thế…thế Em thì thế nào đây. Nằm chết dí ở trạm này sao, hay lại chờ phiên chế…
       - Thằng nỡm, phiên chế đếch gì cái thứ "phế liệu" như cậu. Tớ bàn giao được cậu cho cánh lái xe của đoàn vận tải dân sự Cẩm Phả  góc bãi xe kia rồi. Họ đưa thanh niên xung phong và dân công hỏa tuyến vào, nay đón đám hết hạn phục vụ và thương tật đi ra. Tay này ngày xưa từng vào đoàn xe quốc doanh tớ để giao hàng mãi rồi biết nhau. Tướng tá hơi nghiêm nhưng được cái tốt bụng. Cậu theo hắn đi ra tớ cũng yên tâm. Không vào được quân y 7 trạm Ninh Bình thì về trạm quân y 7 Hòn Gai. Đâu chẳng tiếp nhận thương bệnh binh. Thôi, không dài dòng văn tự nữa. Thu xếp tăng võng đồ đoàn rồi theo tớ, tớ bàn giao cậu cho lão ấy ngay cho kịp chuyến. Lão đang chờ đấy.
       Thằng Đán tưởng như chết đuối vớ được cọc, líu ríu dọn dẹp thu xếp. Khi nó ra chiếc IFA mui bạt kín mít góc bãi xe, thì trên thùng đã lố nhố đầy người. Ông lái xe cỡ tuổi cha chú nó đang chờ bên cửa buồng lái. "Ưu tiên cậu thương binh này lên ca bin. Để chú mày ngồi lên thùng xe, đám con gái thanh niên xung phong nó xơi tái chú mày mất!". Quáng quàng ôm vai anh Tưởng, nó ngân ngấn nước mắt nhận trên tay vị cứu tinh mấy ngày qua của nó một bọc đồ tướng gói trong miếng dù pháo sáng.
       - Trong này có một ít lương khô, hai bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh cũ. Trong chiến trường tớ dùng quần áo lính quen rồi, chả cần đến nữa. Cố gắng giữ gìn sức khỏe, chịu khó điều trị. Biết đâu, khi chú mày vào lại chiến trường được, anh em mình lại gặp nhau. Tạm biệt "chú lính chì"… vỡ mặt!
       Miệng nói tào lao vậy, nhưng tiếng anh Tưởng có vẻ nghèn nghẹn. Họ đã đi với nhau cả một quãng đường vài trăm cây số nghiêng ngả Trường Sơn. Dẫu sao, cũng có cái tình thân, tình thân lính chiến trường sống chết có nhau. Anh im lặng quay vội đi, không để thằng Đán kịp nhìn thấy đôi mắt buồn tiễn biệt của mình. Những phút như thế, giữa chốn bom đạn giống như sự chia tay trước khi bước vào giữa cái sống cái chết không báo trước. Bên cạnh gã, người lính lái xe già khẽ nuốt tiếng thở dài. Ông giục: "Thôi, lên xe đi. Xuất phát thôi!". Chung quanh họ tiếng động cơ các loại của xe pháo chợt ồn lên. Đoàn xe lần lượt rời khỏi bãi, ngắc ngư chuyển động hướng ra phía Bắc. Dọc đường, cánh lái xe bóp còi chào nhau, đoàn vào, đoàn ra í ới. Chiến tranh phá hoại miền Bắc bằng không quân của giặc Mỹ đã dừng hẳn, bầu trời nay yên ắng sạch sẽ. Chuyến đi trở lại nơi không có tiếng bom đạn như trong mơ đã trở nên thật rõ ràng với thằng Đán. Nó tự véo bắp tay mình. Không phải giấc mơ hão! Đây là sự thật một trăm phần trăm, nó đang trên đường trở ra miền Bắc hậu phương yên bình. Hơn ba ngày sau đó, khi xe ra tới địa phận huyện Đông Triều nằm trên đường mười tám, nó chia tay với bác lái xe già ít nói. Không đôi hồi bịn rịn, gã cuốc bộ về phố núi. Vượt gần ba chục cây số đường núi, gã về đến cửa nhà vừa nửa đêm. Nặng nhọc gục xuống bên thềm đất quen thuộc, có lẽ do sốc với hoàn cảnh mới gã lịm đi.
       Sáng sớm, ông Kính tá hỏa khi mở cửa ra sân thấy thân hình một người đàn ông mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh nằm trên góc thềm lên xuống, chiếc ba lô lính kềnh càng bên cạnh. Lật thân hình nằm nghiêng co quắp lại, ông hét lên không thành tiếng. Thằng Đán, nó đấy! Không thể nhầm lẫn được, với khuôn mặt quấn đầy băng trắng nằm đó, đôi mắt mở trừng trừng. Trông nó dị dạng như ma hiện hồn... Ông ngất đi. Người nhà vội đưa hai ông con vào nhà.
       Phải đến vài tháng trời nằm giấu mặt trong nhà, thằng Đán mới ra đến ngoài. Hơn nửa năm trời nhập ngũ, cũng vào được chốn bom rơi đạn nổ mà thằng lính đi B như nó không bắn được một phát đạn nào nên hồn, cũng chưa từng biết thằng "địch" mặt ngang mũi dọc ra sao. Hàng xóm làng nước chỉ biết rằng, nó được thoái ngũ do không đủ sức khỏe tiếp tục chiến đấu. Vết thương trên mặt không còn dăn dúm ghê sợ nhiều lắm được giải thích do khẩu súng cướp cò, văng quy lát trở lại phá hỏng. Vậy thôi.
       Nửa năm sau, đám cưới thằng Đán diễn ra. Nó cùng vợ con ăn ở chung với bố mẹ. Ông Kính vẫn đi lại hơn hai chục cây số giữa cơ quan và xóm núi. Trông ông già đi hẳn và càng ngày càng lầm lì, ít nói, ít giao tiếp.
       Cuộc chiến chống Mỹ, sau những bom đạn, hy sinh, sau bao năm miệt mài "xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước" cũng đến ngày nở hoa chiến thắng. Đất nước, quê hương thống nhất. Sau hàng chục năm chiến tranh, những người lính thắng trận trở về. Phố xá, làng quê rộn tiếng cười vui, đầm ấm trong sum họp. Song cũng không hiếm gia đình, mái ấm lặng lẽ mong ngóng mỏi mòn tin tức người thân sau cuộc chiến. Nơi quê nhà, ông Kính lặng lẽ nghỉ việc cơ quan sau chủ trương sắp xếp tinh giản biên chế, song lại nghe nói ông tự nguyện xin về hưu sớm. Người làng không mấy khi thấy ông ra khỏi ngôi nhà nấp dưới bóng hàng cây găng già nua. Thằng Đán nghe chừng lần này nghe lời cha, chí thú công tác nơi xí nghiệp thủy tinh. Duy có điều, nó cũng không mấy khi về thăm nhà như trước. Nếu có về, cũng chớp nhảo đủ để hú hí với vợ con. Chỉ trong gần chục năm, ba đứa trẻ nữa ra đời dưới mái nhà phố núi, ba thế hệ sống cùng nhau trong im lặng, không mấy giao tiếp với bên ngoài. Ở đất quê, đó cũng là cái sự lạ. Nhưng rồi, thiên hạ mải lo sống chung với những khó khăn sau chiến tranh gian khó bão lửa, không có ai để tâm đến việc đó làm gì. Gia đình ông Kính xưa nay sống trong làng vẫn thế, xa cách lạ lẫm - cán bộ thoát ly mà!!!.
*
*     *
....
(Mời xem tiếp kỳ sau)


Không có nhận xét nào: