NHA TRANG MÙA THU

NHA TRANG MÙA THU
MẮT BIỂN MÙA THU

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2020

"TẾ BÀO GỐC" (TRUYỆN) - BÌNH DƯƠNG

 Kỳ 2....(Tiếp theo kỳ trước)

….Nhà em dưới phố, đi lại cũng thuận nên chiều bà, năm nào em cũng đưa bà lên...

       - Dạ! Thế thì quý hóa quá, ông nhà thật có phước...

       - Em xin phép bác, mải nói thêm dăm ba câu chuyện làm mất thì giờ của bác. Em cảm ơn bác nhé, để em xuống kẻo bà em chờ đợi lâu...

       - Dạ, không có sao...

       Người phụ nữ quay người, nhẹ bước xuống từng bậc thang. Đưa mắt dõi theo, chợt Quang thấy lòng mình chùng xuống. Có cái gì đó rung nhẹ nơi đáy sâu tâm khảm. Anh chợt thấy như mình và người phụ nữ nọ có cái gì đó thật thân thuộc, không lẽ...Đây là ngôi mộ người cha của anh mà má anh chỉ cho anh mấy năm trước mà!!!

       Dừng ngang dòng suy nghĩ, anh lặng lẽ thành kính đặt lễ lên mặt ngôi mộ. Bó hoa huệ, hộp bánh Chocopie, chai rượu cúng mua dưới khu chợ dọc đường lên nghĩa trang bày bên bát hương. Thắp ba nén nhang bên cạnh những nén nhang gia đình người phụ nữ đã thắp trước đang còn ngún khói những sợi trắng cuối cùng, anh khẽ khàng khấn: "Thưa Ba, con Quang của Ba đây. Bữa nay con lên thắp nhang, đặt lễ thay cho má con trong nớ nhân tiết Thanh minh năm nay. Con cầu mong Ba yên nghỉ nơi vĩnh hằng thơm thảo, phù hộ độ trì cho má con con và gia đình các con cháu...". Lặng ngắm di ảnh người cha chưa từng được một ngày thấy mặt, anh trầm ngâm nghĩ đến khuôn mặt lành hiền của Má ở nhà. Giờ này, chắc Má cũng thắp hương khấn lạy ông. Trên đường xuống chân đồi, anh tạt ngang nhà quản trang. Không mấy khó khăn, anh hỏi được thân nhân gia đình người vẫn đến chăm nom ngôi mộ mang biển số H10-48 trên đồi. Tên đăng ký với quản trang là "Bà Trần Thanh Nhàn, 42 tuổi. Địa chỉ tại số nhà 126 đường Tô Hiệu, thành phố Yên Bái. Số điện thoại liên lạc là 098...". Nhỏ nhẹ biếu người quản trang và khẩn khoản nhờ ông thụ lộc chút đồ cúng giúp vì sống ở xa hàng ngàn cây số không thể đem về, anh cẩn thận cảm ơn ông đã chăm sóc giúp phần mộ hàng ngày. Đêm đó, trong căn phòng nhỏ của khách sạn "Hoa Phong lan" giữa trung tâm thành phố, anh cẩn thận chép lại địa chỉ nhà ở, số điện thoại người đàn bà vào sổ ghi chép cá nhân. Cho đến lúc đi dần vào giấc ngủ, thấp thoáng trước mắt anh, hình ảnh người đàn bà trẻ còn ẩn hiện. Từ trong tiềm thức, Quang lờ mờ nhận biết hình ảnh này còn theo anh rất lâu...

       Hết đợt công tác phía Bắc, Quang trở lại thành phố Đà Nẵng. Sau vài ngày bận rộn làm bù công việc dang dở ở cơ quan, anh vội vã cùng vợ con ra xe buýt nội thành hối hả về thăm Má. Cứ theo lộ trình xe buyt công cộng chạy từ trung tâm thành phố về ngôi nhà bé nhỏ dưới chân núi Ngũ Hành Sơn, nơi má anh cùng vợ chồng thằng Út Trung sinh sống tròm trèm cả chục cây số mất khoảng hơn ba chục phút. Mới hơn chín giờ sáng. Bước chân qua cổng, Quang đã thấy ngay bà đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế xích đu gỗ xếp kế bên giàn hoa giấy nở đầy những chùm hoa tím nơi góc vườn mát mẻ. Khuôn mặt Bà đã lên sắc hồng, miệng còn đang nhai trầu nhóm nhém.

       - Má! Con về rồi má à...Má có khỏe không?! Sao giờ này mà vợ chồng út Trung và đám nhỏ chưa về má?!

       - Thằng Hai đó con. Chắc tầm chiều muộn vợ chồng con cái nhà thằng Trung mới về lận. Chúng theo cơ quan đi chơi thăm chùa Mỹ Khê. Kỳ này thằng Hai ra bắc có công chuyện chi mà đi lâu dữ vậy?! Má cứ mong anh suốt...Mấy bữa nay Má thấy người khỏe lên nhiều. Vợ chồng Út Trung vui lắm!

       - Dạ, con chào Má! Các cháu chào nội...nội ơi!

       - Kìa vợ thằng Hai!... Bà chào các con...Mấy đứa cùng ba về thăm nội phải hôn?!

       Vịn tay vào lưng ghế chiếc xích đu, Quang nhỏ nhẹ:

       - Con đi công chuyện cơ quan ngoài Bộ mất đến gần ba tuần má à. Thanh minh bữa trước, con lên thắp hương cho Ba trên Yên Bái rồi. Năm nay, ngoài đó họ chăm chút cảnh quan cho nghĩa trang thành phố chu đáo lắm rồi má ơi. Lối lên nghĩa trang làm bậc lên xuống ghép đá khối đẹp và thoáng rộng lắm. Lại trồng hoa, cấy cỏ Nhật nữa, nhiều cây xanh trồng giặm thêm có hàng có bậc ngó khang trang mát mẻ, cảnh quan mát mắt lắm má à! Chỉ sau có vài ba năm quay đi quay lại, nơi Ba nằm đã thay đổi quá nhiều. Năm sau, má ráng chịu khó thuốc thang cho khỏe hơn, con rước má ra thăm mộ Ba nghe...

       - Ừa...Lạy giời phật phù hộ, nếu má khỏe hơn, thế nào má cũng ra cùng. Dễ đến dăm ba năm rồi chưa có dịp ra thắp hương cho ông ấy...Cũng thấy chộn rộn mà áy náy cái bụng quá chừng à...

       - Có con ra vào luôn rồi. Má yên tâm đi. Muốn má cùng đi vì mong má khỏe lên, đi đây đi đó dược cho con cháu thêm vui má à.

       Dăm năm trước, thi thoảng bà vẫn ra nhà Quang chơi với các con, trông nom các cháu. Bà con xóm láng sống kế bên nhà vợ chồng Quang quý mến bà lắm bởi tính tình sởi lởi dễ gần, ưa giúp đỡ mọi người. Vài năm nay, sức yếu hơn bà không xuống phố với đàn con cháu được nữa nên hàng năm chỉ đôi ba tháng hè lúc có lúc không vợ chồng Quang lại đưa đám nhỏ về chơi với bà dăm bữa. Chừng vậy thôi, bà đã mừng lắm rồi.

       Giờ bà ngồi đó, mắt nhìn tận nơi nào xa xôi lận, miệng nở nụ cười thật hiền. Tâm trạng nhẹ nhõm bâng khuâng, Bà như chìm vào quá khứ xa xăm của vài chục năm trước với mối tình thầm lặng năm nào...

*

*       *



                                     (Mời xem tiếp kỳ sau…)

Không có nhận xét nào: