Kỳ 8
(Tiếp theo kỳ
trước)
…
Từ hôm đưa
thằng Khánh về trạm đến giờ, con Thương cũng qua lại thăm thằng nhỏ vài ba lần
lận. Sau mỗi lần gặp, trông nó cứ là lạ khang khác. Đôi lúc, thấy con nhỏ ngồi
ngây ra bên cửa, lúc cười nụ, lúc đăm đắm nhìn mông lung ra xa. Chuyện quái quỷ gì không biết,
Dì ngó con nhỏ bụng thầm nghĩ con này hồi rày như người trúng bùa ngải. Có đêm ngủ còn ê a nói mớ suốt. Dì Ba hồi đầu còn thấy
là lạ, sau rồi hiểu ra con bé chắc đã rơi vào cơn "trúng bùa yêu" đầu đời rồi. Già nửa năm trôi qua, thằng Khánh
thi thoảng nhắn lời thăm dì qua con Út; khi này khi khác gửi biếu dì mớ trầu,
giỏ soài, be đế gói thuốc rê làm quà...
Giờ thì dì
ngồi đó trên bậu cửa, suy nghĩ mông lung. Con Út hồi đầu sáng xin phép qua thăm
thằng nhỏ, nói dì ở nhà cứ ăn uống bữa trưa đừng trông ngóng nó mất bữa. Trúng
ngày chúa nhật, thằng Khánh kêu nó lên bè thủy văn nhậu "thôi nôi"
con thằng tài công. Thừ người ngẫm nghĩ ngược xuôi, khuôn mặt người đàn bà
ngoài năm mươi chợt khắc khổ ngó già đi thêm vài tuổi, mắt chợt thoáng chút mờ
tối đuôi con mắt hằn thêm vài nét nhăn... Con Thương
khi gặp được người thương nó, liệu có bỏ dì mà đi không?! Chắc vậy đó,
"thuyền theo lái, gái theo chồng" người đời nói vậy lâu rồi mà. Viễn cảnh phải sống cô đơn già gộc trước mắt hiển hiện, dì buông nhẹ tiếng thở dài cổ họng
chợt nghèn nghẹn...
*
*
*
- Con Út!
Giờ này bay mới về là sao?! Đã vậy, sao còn ngồi thu lu dưới xuồng
vậy. Con biết giờ này mấy giờ rồi không?! Định qua đêm ngoài này sao? Bữa nay sao con lạ hoắc vậy cà?!
- Con xin
lỗi dì. Con hổng dám vô nhà, sợ dì la...
- Thế để
dì ra tận bến kiếm tìm con thế này, dì đã la con chưa?! Thôi, vô trỏng đi
con. Dì không la con nữa, khuya rồi vô đi ngủ con, có gì mai tính.
Nghe dì nói vậy rồi con Út mới len lét đi theo vô nhà. Nhìn bộ dạng con nhỏ xo ro cóm róm mà thương. Từ nhỏ tới
giờ, dì chưa hề la lối chưa từng giơ tay đánh nó lần nào. Nó vốn dĩ ngoan ngoãn
biết điều, ít cà trớn hay làm điều chi bậy bạ khiến dì phải nóng giận.
- Dì Ba à!
Anh Khánh “thủy
văn” không còn làm việc ở ngoài ngã ba Vàm nữa, ảnh về ngoải rồi - con Út lí
nhí trần tình. Má ảnh ốm nặng, ba điện vào kêu ảnh
về không biết
bao giờ trở lại đây nữa cà... Ảnh đi, chỉ kịp nhắn lại cho con biết chuyện qua o
Thắm ngoài trạm. Chú Hùng trưởng trạm lấy xuồng máy chở ảnh qua Cần Thơ rồi kiếm
xe đò đi Quy Nhơn. Ảnh gửi lại cho con mỗi mảnh giấy
này...
Con Út đưa
dì mảnh giấy bằng bàn tay vỏn vẹn mấy chữ: "Anh có việc phải về với má. Má
đau nặng không biết sống chết thế nào. Anh phải xa em, buồn lắm. Để xem việc nhà và chuyện má thế nào. Khi nao má đỡ đỡ, anh sẽ kiếm tìm em sau..."
Nhìn khuôn
mặt buồn so, cặp mắt sưng mọng, đỏ hoe ngấn lệ của nó dì Ba biết con nhỏ buồn lắm.
Nhẹ nhàng yên ủi nó: "Thôi, chuyện đâu có đó, nếu đói lấy cơm dì để phần
ăn đi cho đỡ mệt. Rồi đi nằm sớm đi, mai đỡ chuyện thì dì con mình nói chuyện..."
Giờ thì nó
đã thở nhè nhẹ, thiếp đi. Nhìn khuôn mặt trùng xuống đượm buồn của nó, dì biết
con nhỏ chắc sốc nặng. Khuôn mặt ngó già đi đến cả mấy tuổi, đuôi con mắt còn dịn
ướt vệt nước mắt. Thằng nhỏ đã để lại cho con út nỗi buồn bã đầu đời quá lớn.
Chúng thương nhau và không hề nghĩ đến có lúc phải xa nhau vội vã đến thế. Lòng
dì gờn gợn, chuyện gì đã làm con út chới với đến vậy ta?!...
Cả đôi ba tháng
sau câu chuyện con út về muộn đêm nào thì dì vỡ dần câu chuyện. Giữa bữa cơm một
chiều muộn, con út cong người buông vội chén cơm ù té chạy ra sau. Từ gian
ngoài, dì nghe tiếng nôn ọe cố nén. Chạy vội vào, dì thấy nó vục mặt xuống lòng
bàn tay bên góc bếp. Từ kẽ ngón tay bụm quanh miệng, rớt
dãi cùng miếng cơm nhai dở tràn xuống miệng cống tiêu góc nhà. Lấy cho nó chiếc
khăn dấp nước lau khuôn mặt tái xanh, dì lẳng lặng trở lên gian ngoài. Dì hiểu
việc gì đã xảy ra, dù chưa một lần mang nặng đẻ đau. Con út chắc đã mang thai rồi,
đứa trẻ chắc của thằng Khánh...
- Con thấy khang khác trong người gần hai tháng nay rồi mà không dám thưa chuyện với dì. Thế là con hư lắm phải không dì?! Con xin dì.
Mong dì đừng
giận, tội cho con. Con thương ảnh thật
mà. Ảnh cũng thương con lắm. Biết sao giờ dì ơi!
Con Út thì
thào hổn hển, miệng nói mà đôi mắt nhìn cứ dại ra trông đến tội. Dựa người bên
vai dì, nó ngập ngừng chờ đợi ...
- Thôi con!... đừng tự trách mình nữa. Chuyện của các con, các con
phải tự thu xếp lấy. Không có được nghĩ ẩu. Dì cấm đó nghe. Đứa trẻ không có tội
tình gì. Biết thương nhau rồi, dù khó mấy cũng phải
tìm bằng được nhau để cùng nắm tay nhau gây dựng cuộc sống sau này. Con là con
dì, đứa nhỏ là cháu dì. Không phải suy nghĩ nhiều nặng óc con ạ. Cứ để câu chuyện
kết thúc cho vuông tròn. Dì nuôi con được, dì cũng nuôi được cháu dì. Dì có
cơm, các con cháu dì cùng ăn. Dì có cháo, dì cháu mình cùng húp...Tuyệt không
được nghĩ ẩu, hại người tổn sức. Con hứa với dì đi...
- Dạ! con hứa...con hứa…
Nghe
con Thương ấp úng vậy dì cũng yên lòng.
…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét