Kỳ 20
(Tiếp theo kỳ
trước)
….
Đêm đã quá canh ba, bà Thảo vẫn trằn trọc không sao ngủ được. Nằm kế bên, ông Khánh ngủ thật ngon. Bữa tối nhân bữa cơm bên nhà con rể, ông cùng cậu ta uống đôi ba chung rượu thuốc. Giờ nằm đó ngắm ông thở đều, cánh mũi rung nhẹ bà khẽ đưa bàn tay đặt nhẹ lên ngực ông, cảm nhận nhịp thở đều đặn của chồng trong đêm.
Mới vậy thôi mà hai ông bà làm bạn với nhau ngót bốn chục năm có lẻ. Vẫn ngôi nhà cất lên năm nào sau đám cưới hai năm, nhưng nay vắng bóng bà ngoại có tới hơn mươi lần giỗ chạp rồi. Tầng dưới, thay vì xưởng may nhỏ năm nào, nay là cửa hàng tự chọn của hai mẹ con bà luôn đông khách hàng phố chung quanh. Vợ chồng cô con gái - con Nhàn; vài năm trước đã sang nhà bàn với bà mở ra cửa hàng bách hóa mini này. Phần vì kinh tế địa phương dần cởi mở cho việc buôn bán giao thương, phần vì thấy ông bà ngoại nghỉ hưu cả chục năm rồi mà cứ quanh quẩn nhàn rỗi không có việc cũng buồn. Vợ chồng nó bỏ vốn, mời bà góp thêm chút đỉnh cho xôm tụ rồi thuê thêm hai cô bán hàng học trung cấp nghề thương mại không vào được biên chế nhà nước đứng bán hàng và trông nom sổ sách kế toán. Nhà mặt phố chính, giao thông thuận tiện nên đông khách suốt ngày. Ở thành phố vùng bán sơn địa này, vài năm qua hình thức siêu thị mini tự chọn này mở ra bỗng trở nên tiện dụng cho dân phố thị. Khách mua phần đông là gia đình công chức viên chức, công nhân các khu công nghiệp ngoại thành. Hàng hóa đủ mặt, từ thực phẩm đông lạnh, đồ hộp, sữa bột mì gói, bia rượu bánh kẹo, đến các mặt hàng văn phòng, giấy mực...đủ cả. Ông bà chỉ lên xuống thăm nom, ký nhận hàng hóa từ các nguồn cung chở đến giao hàng, ký các giấy tờ thuế má, tiếp đón trao đổi giao dịch với các nhân viên công quyền, cơ quan quản lý chức năng. Mọi thứ tính toán, duy trì mối hàng cho đến tiếp thị... một tay vợ chồng cô con gái lo hết. Được cái, cả hai vợ chồng chúng nó đều làm việc ở các cơ quan kinh tế, đứa ngân hàng, đứa kho bạc có quan hệ xã hội rộng rãi, nhiều rường mối làm ăn hậu thuẫn nên ông bà cũng không phải lo lắng nhiều. Việc buôn bán, lờ lãi không cần phải quan tâm, tiền nong sinh hoạt hàng tháng hai ông bà dựa vào lương hưu cũng thừa sống. Lãi ròng từ việc buôn bán, phần của ông bà vợ chồng hai đứa đóng thành một gói đưa vào tài khoản cá nhân mang tên ông tại ngân hàng để ...dối già. Nhờ vậy, cuộc sống của ông bà cũng xênh sang, không phải bận lo nghĩ ngợi gì. Con cái chúng nó cũng lớn khôn cả rồi, đứa đầu cấp đứa cuối cấp trung học cơ sở, ông bà cũng không phải giúp dập trông nom gì. Bên nhà ông cậu Kỉnh, cả hai ông bà cũng mới qua đời cách đây vài năm người trước người sau, con cái ông bà vẫn sinh sống ở đó. Các cặp vợ chồng anh chị em trông nom đất đai nhà cửa. Được cái các gia đình các em bên ông cậu cũng đều là cán bộ công chức nhà nước cả nên cuộc sống cũng yên ấm.
Theo dòng hồi nghĩ bà nhớ lại chuyện hơn ba chục năm trước,
khi con Nhàn vừa tròn ba tuổi bà đã được ông đưa vào Bình định thăm mộ ba mẹ chồng.
Đứng giữa nơi chôn cất ba mẹ chồng, bà ràn rụa nước mắt chứng kiến cảnh chồng vừa
cắm hương khấn vái vừa bật khóc. Cái cảnh người đàn ông khóc đến rung người thật
thương cảm. Khi đã nguôi ngoai, bình tĩnh lại, chồng bà lại ngồi mãi bên mộ yên
lặng chẳng nói chẳng rằng. Ôm bờ vai thân thuộc của chồng, bà thấu hiểu nỗi niềm
của người đàn ông đơn độc giữa đời sau hàng chục năm bươn chải. Đêm xuống,
trong căn phòng nhỏ tại một nhà nghỉ ven bờ biển giữa giấc ngủ mệt mỏi sau buổi
chiều thăm mộ bố mẹ chồng, lúc còn đang chập chờn nửa thức nửa ngủ chợt bà thấy
chồng đang nằm ngồi bật dậy. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng khuôn mặt méo xệch
đau đớn, miệng ú ớ lạc cả giọng gọi hỏi tên ai đó: "Má… má đi đâu giờ...Dì!
Dì Ba...cho con hỏi em Út con đâu...!!!"
Hai cánh tay run rẩy huơ lên quờ quạo dáng bất lực. Vất vả lắm bà mới vỗ
về để ông bình tâm lại. Dưới ánh đèn đêm trên tường, mãi rồi khuôn mặt ông mới
lấy lại được thần sắc...Tỉnh lại qua cơn mê, ông mệt mỏi kể lại:
- Anh vừa qua một giấc mơ buồn. Hình như má về hỏi han vợ chồng
mình, dáng lành hiền mà ân cần như hồi nào mà chẳng nói năng gì?...Anh còn mơ gặp
một bà Dì miệt kinh Một năm xưa khi anh còn làm nghề thủy văn trong miền Tây
nam bộ. Bả cũng đi phía sau má, nhưng hỏi mãi chẳng nói năng chi, hỏi về cô Út
Thương con dì cũng chẳng nói...
Vuốt
nhẹ mấy giọt mồ hôi lạnh còn lấm tấm trên trán chồng, bà nghe ông kể lại câu
chuyện đời mình hơn hai chục năm về trước, về hai người đàn bà đã cưu mang cứu
giúp mình giữa cơn hoạn nạn, về người con gái tên Út Thương đã tưởng được gắn
bó đời mình rồi vuột mất khỏi tầm tay giữa những ngày ba má bạo bệnh rồi lần lượt
rời bỏ ông. Câu chuyện năm nào kể ra được với bà làm ông dần bình tâm lại...Nhưng
rồi lại đến lượt bà rấm rứt khóc. Bà không chỉ khóc vì câu chuyện của chồng, bà
còn khóc vì hoàn cảnh riêng. Sinh con Nhàn được một năm, bà bỗng phát hiện mình
chậm kinh đến hai nhịp. Đi khám ngoại sản, bệnh viện phát hiện bà chửa trứng.
Chửa ngoài dạ con với y học thời nay là việc không khó can thiệp. Nhưng...sau
đó đến cả năm tiếp theo bà không thấy lại kinh nguyệt nữa. Đi thăm khám nhiều
nơi, qua tay nhiều y bác sĩ kể cả chuyên gia đầu ngành bà chỉ được một câu trả
lời chung chung, có thể do một khuyết tật cơ địa nào đó, có thể do đột biến nội
tiết hooc môn vân vân...Và thế là rốt cuộc ông bà chỉ được có mỗi con Nhàn!
Nhìn vợ khóc, ông choàng tay ôm chặt lấy bà, nhẹ nhàng: "Thôi đừng buồn
quá, mình à. Trời cho mình được cái gì, hãy giữ cho bền cái đó. Như nhà mình đó
thôi, bà ngoại chẳng đơn
thân sống với mình mãi đó sao. Đông con, nhiều cháu ai không muốn. Nhưng số phận con
người vậy, được vậy biết vậy mình
à...."
….
(Mời xem tiếp kỳ sau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét