Kỳ 28
(Tiếp theo kỳ trước)
…
Kia, họ kia rồi. Giữa khuôn cửa buồng thang máy dẫn xuống không gian khu vực "Tư vấn và hướng dẫn y tế" của bệnh viện Huyết học truyền máu ở tầng một, lần lượt thấy một cô điều dưỡng viên nhẹ bước dẫn Nhàn và bà Thảo bước ra. Ngay sau đó là giáo sư Khương trong bộ blu trắng quen thuộc, bên cạnh còn có Thành chồng Nhàn với vẻ mặt tươi tắn mãn nguyện. Sơn và Quang bước vội tới đón. Họ đợi ở đây từ đầu giờ làm việc buổi sáng. Từ ca trực đêm tại bệnh viện Đại học y Sơn đến khá sớm, còn Quang đến sau đôi chút trên chiếc taxi công nghệ. Nhàn được ra viện đúng dịp Quang đi cùng lãnh đạo đơn vị có mặt dự tổng kết cuối năm của cơ quan Bộ. Họp thì xong rồi, nhưng được Sơn báo trước hai ngày nên Quang nán lại Hà nội để cùng Sơn đến chúc mừng Nhàn và gia đình. Tâm trạng Quang hồi hộp chờ đợi, vòng tay ôm bó hoa hồng nhung còn đọng vài giọt nước lấm tấm bắt sáng lóng lánh mua từ một cửa hàng hoa tươi gần đó khẽ run lên. Đây là lần đầu anh được giáp mặt gia đình và người thân của Nhàn. Khuôn mặt của Nhàn thật hồn hậu, tươi trẻ, da dẻ hồng hào tươi tắn để mộc không trang điểm trông giản dị dễ gần. Bà Thảo cũng vậy, miệng cười tươi an yên lành hiền. Hơi sững người trước bó hoa đẹp trong tay người đàn ông lạ, bà chợt khẽ hỏi Sơn: "Đây là Quang sao cháu?!..."
- Dạ. Quang đó cô à…
- Con…Cô biết cháu thật muộn. Cô được
tiến sĩ Sơn và giáo sư Khương cho biết mọi chuyện chỉ mới hôm qua thôi…Con đã
tiếp sức cho em nó vượt qua bệnh tình…Con đã cứu giúp em nó…- Bà nói mà không cầm được giọt nước mắt hạnh phúc lăn
nhẹ trên má.
- Dạ! Con chào cô, chào cả nhà…Quang
nghẹn giọng nói nhẹ. Cô cho con gửi lời hỏi thăm và chúc sức khỏe Cô cùng lời
chúc mừng gia đình việc em Nhàn lành bệnh từ má con và gia đình con…
Miệng nói, tay đưa bó hoa trao cho Nhàn,
anh khẽ thầm thì: "Chúc mừng cô ba…". Nhàn choàng tay ôm lấy Quang:
"Cảm ơn anh trai. Anh Thành ơi, anh Hai Quang đấy…" Thành cũng vội
bước tới choàng tay ôm cả hai người, miệng cười tươi vồn vã: "Anh, anh
thật dễ gần. Vợ chồng em phải chịu ơn anh nhiều lắm…". Đứng kế bên, giáo
sư Khương và Sơn mỉm cười nhìn nhau, họ không bất ngờ trước cảnh này…
Khi mọi người yên vị quanh bộ bàn ghế
dành cho khách đến xin tư vấn. Giáo sư Khương nói vài câu ngắn gọn. Ông chúc
mừng Nhàn và gia đình, quay sang Quang ông khẽ nói:
- Chúng tôi cũng phải cám ơn anh Quang về
việc này. Có sự hợp tác, hiểu biết trách nhiệm cá nhân của anh ấy, chúng tôi
mới hoàn thành được công việc. Dù đây mới chỉ là một trong nhiều ca điều trị
nghiên cứu, chắc chắn chúng tôi còn phải tiếp tục nhiều ca khác mới khẳng định
được xu hướng chữa trị bệnh học tan máu theo một ứng dụng tiến bộ y học đang
trở thành phổ dụng ở các nền y học tiên tiến ở nước ngoài. Ngoài câu chuyện
cung cấp nguồn hiến mô tạng cho gia đình, tôi cũng muốn giúp anh Quang và gia
đình hiểu biết nhau nhiều hơn. Đây là trách nhiệm tình cảm. Mong anh Quang và
gia đình tiếp nhận kết quả điều trị như một nghĩa cử tiếp nối. Ca bệnh vẫn nằm
trong phạm vi nghiên cứu thử nghiệm, chưa được phép công bố báo chí…
Thành thay mặt gia đình cảm ơn giáo sư
Khương và nhóm y bác sĩ điều trị, cám ơn tập thể bệnh viện đã quan tâm giúp đỡ.
Anh nói thêm: "Cũng là duyên phúc mà việc chữa chạy bệnh tình của nhà cháu
lại có được kết quả tốt đẹp thế này, vừa lấy lại được sức khỏe vừa tìm được
quan hệ huyết thống. Cháu xin phép thay mặt bà ngoại các cháu hàm ơn giáo sư,
các y bác sỹ trong viện. Anh Sơn, em xin anh cho phép được xem anh như người
thân trong nhà, như anh Quang vậy, anh nhé…"….
Mọi người chia tay nhau bịn rịn để giáo
sư Khương trở lại nhanh với công việc đang chờ. Trước khi lên xe đưa Nhàn về
Yên bái, bà Thảo ôm chặt lấy Quang trầm giọng:
- Con về cho cô gửi lời thăm má Út và gia đình. Em Nhàn về còn tiếp tục điều dưỡng vài tháng
nữa. Giờ cũng đang là những tháng cuối năm, tết nhất qua rồi cô muốn mời má Thương ra chơi. Cô sẽ mời cả bà Thắm ở Vinh nữa con ạ. Cô ao ước
có dịp được gặp má con, con nói với má vậy cho cô. Cô chờ mong nhiều lắm đó con
nhé…
- Dạ! Con xin cám ơn cô. Con sẽ nói lại
với má con. Để chúng con thu xếp, tình hình sao con xin điện lại. Con có số
điện thoại của vợ chồng em Nhàn Thành đây rồi ạ…Xin chúc cô và toàn gia bước sang năm mới luôn vui khỏe, mong em Nhàn nhanh lại sức…
Vợ chồng Thành cũng bịn rịn ôm chặt
Quang, hẹn sớm có dịp gặp lại. Sơn cũng choàng tay ôm Thành nói lời chia tay và
dặn thêm về việc chăm sóc sức khỏe cho Nhàn những tháng sắp tới. Chiếc xe rời
đi, Sơn cũng đưa Quang lên chiếc xe Toyota Vios của mình đỗ gần đó rời khỏi
bệnh viện: "Tao mới lấy con xe này tháng trước, hôm nay mời mày đi
"rửa xe" luôn…!"
Đưa Quang vào căn phòng đặt riêng trong
nhà hàng "Món Huế" đường Nguyễn Chí Thanh, ngồi yên chỗ rồi Sơn hỏi:
- Yên tâm chưa?! Có sốc vì cú "ra
mắt" nhà em gái không. Tao định để mày "tự sản tự lo" việc gia
đình. Nhưng thày Khương bàn nên để bà Thảo và vợ chồng cô Nhàn biết vào dịp này
cho thuận. Tao chỉ tháp tùng thày Khương trong buổi gặp riêng gia đình chiều
tối qua thôi. Sáng nay, làm thủ tục ra viện không có thời gian cho việc như
vậy….Bà Thảo đón nhận câu chuyện thật bình tĩnh. Bà còn nói: "Ông nhà tôi
có cho tôi biết câu chuyện với mẹ cậu Quang lâu rồi, nhưng ông cũng không biết
mình lại để lại chút máu mủ nơi đó…Tội nghiệp mẹ con thằng bé…bao nhiêu năm đã
qua!..."
- Cám ơn mày thật nhiều vì những chăm lo
cho riêng tao. Có lẽ khi biết được việc này, má tao cũng yên lòng như bà Thảo
thôi. Bà vốn là người rộng lòng và hiểu chuyện. Qua tết, tao sẽ đưa bà ra để
gặp gỡ mọi người. Việc đó thật nên làm, phải làm và tao mong cả hai bà sẽ yên
lòng và vui sống. Tuổi vậy, có được niềm vui là hạnh phúc rồi…
Nhân viên nhà hàng đã đưa đủ món lên bàn.
Nâng vại bia đen Đức lên, Sơn nhẹ nhàng:
- Chúng mình cùng uống mừng sự kiện tình
cảm riêng của mày và gia đình. Nhưng tao cũng muốn mày uống mừng cho tao, sắp
lên chức "bố" rồi…
Quang tròn mắt: "Đùa tao sao mày,
"khuôn" nào vậy…"
Cạn ly bia, Sơn "đói" chậm rãi
kể lại câu chuyện của vợ chồng mình. Cậu ta còn nói: "Tao phải cám ơn mày
nữa! Câu chuyện gia
đình của mày
có vẻ tạo cảm hứng hết sức sâu sắc cho "đầm xì" nhà
tao. Bữa "ẻm" chìa cái que thử thai trước mũi tao, tao cũng tròn mắt
như mày, tưởng ngất luôn ấy chứ…?!"
Bữa bia vui vẻ hào hứng đến mức mềm môi
khiến Sơn phải gửi xe lại bãi xe nhà hàng.
Hai
thằng "bạn nhậu" phải gọi taxi về nhà….
Quang nghỉ
lại Hà nội thêm một đêm nữa. Hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, anh lên chuyến bay
Nội bài - Đà nẵng rời thành phố, tạm xa Hà nội trong tâm trạng an lành, thỏa
nguyện....
*
* *
…..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét