(Tiếp
theo kỳ trước)
…..
Hơn bốn tháng sau đó, Anh có mặt tại khoa
hồi sức cấp cứu bệnh viện huyện Đan Phượng. Những y bác sĩ trong khoa thân mật
chào đón Anh, người bệnh nhân cũ của họ, người bạn trai của đồng nghiệp ngày
nào. Mọi người vui đó mà lại bối rối ngay đó. Họ không thể tưởng tượng ra rằng,
Anh không hề biết cô Tuyết bác sĩ gây mê hồi sức đã chuyển khỏi bệnh viện. Họ
cứ nghĩ rằng, Anh ghé qua để nhắn giúp Tuyết việc gì. Phải khó khăn lắm, cô Nhung
y sĩ mới nói được rằng: "Em tưởng Anh biết việc Tuyết nó chuyển ngành sang
bên quân đội rồi chứ. Thế Anh không biết gì thật sao?" Thế ra là Tuyết đã
chuyển về quân y viện binh chủng tăng thiết giáp nơi chị gái công tác. Đơn vị Chị
cùng bộ tư lệnh quân chủng nơi anh rể làm trợ lý tư lệnh trưởng sau khi tiếp
cận công việc tại quân khu Bốn đã được Bộ tổng điều sang giúp các bạn Lào xây
dựng hậu cứ Xa-va-na-khet cho quân đội giải phóng nhân dân Lào. Chị Nguyệt, Phó
giám đốc bệnh viện, chị Lan trưởng khoa Ngoại có chồng công tác bên quân đội dù
không được biết chi tiết cũng đều xác nhận thông tin này. Các chị cũng bất ngờ
vì Tuyết và Anh không gặp nhau được bữa nào kể từ sau ngày Tuyết chuyển ngành.
Nhẹ nhàng an ủi Anh, các chị đều cho rằng khi ổn định công việc, thế nào Tuyết cũng thư cho Anh
biết tình hình. So với mặt trận phía Nam, thư từ gửi về Việt Nam từ chiến
trường C thuận lợi hơn. "Thế nào rồi Tuyết nó cũng viết thư về cho chú.
Chịu khó chờ một chút!" Chị Nguyệt nhỏ nhẹ an ủi anh, song đôi mắt chợt nhìn
đi thật xa, trống vắng. Chị biết, nói vậy cũng chỉ để an ủi thôi, chị nào có
thể giúp gì cho chàng trai này được hơn thế.