Lời
người viết:
Tôi chọn hôm nay, mồng 5
Tết Quý Tỵ - "ngày Tình yêu" (Valentine's
Day) để lên trang ngày đầu năm mới với hy vọng một năm mới an
lành, tràn đầy yêu thương. Xin gửi tặng đến bạn đọc gần xa, những người đã từng
yêu, đang yêu và sẽ yêu một sáng tác văn chương nho nhỏ, truyện dài kỳ:
YÊU THƯƠNG MỘT ĐỜI
(hay NGƯỜI ĐÀN BÀ YÊU)- Kỳ 1
Mông
lung, tăm tối không cùng. Giữa muôn vàn va chạm của bản năng sinh tồn, người
đàn bà chầm chậm bước ra khỏi thế giới vô thức. Mọi thứ xung quanh chị trông
thấy đấy mà không thể gọi được tên. Trong tâm thức, chị không biết mình đang ở
đâu. Mọi thứ cứ xa xa, gần gần hình cốt méo mó, vặn vẹo. Đâu đó chợt le lói
chút ánh sáng yếu ớt nhập nhoạng. Chị hốt hoảng khi thấy mình không thể cụng
cựa được tay chân. Cơ thể chìm xuống, chìm xuống rồi lại bỗng như bồng bềnh,
bồng bềnh trỗi lên. Không thể ý thức được không gian, thời gian. Không thể định
hình được vật thể trước mắt. Phía xa, từ cõi mịt mùng mê muội, mờ nhòa bỗng
hiện dần lên những góc cạnh hình khối vật dụng xa lạ. Chị tỉnh lại chậm chạp
sau cơn mê. Trong mớ hỗn độn cảm xúc trở lại chị mơ hồ chợt hiểu và nhớ ra,
mình vừa trải qua một cuộc phẫu thuật. Xen giữa màu trắng sạch sẽ của bệnh
phòng, những máy móc, dụng cụ gì đó lấp loáng. Trên bàn tay xanh xao, ống truyền
mềm nối cơ thể chị với bình thuốc trên giá đỡ đầu giường. Giờ là đêm hay ngày?
sao chỉ có mình chị nằm đây. Cùng với sự trở lại của nhận thức, cảm giác cơ thể
chậm rãi nhận biết sự mỏi mệt nặng trĩu, mơ hồ những đánh động chai tê của cảm
nhận cái đau. Lúc đầu chỉ thoáng qua như vết chạm nhẹ, càng về sau càng rõ ràng
hơn sự mất vắng đâu đó của một bộ phận cơ thể. Cuối cùng thì mọi thứ cũng trở
về chi tiết hơn, rõ ràng hơn. Sau lớp bông gạc, những co giật nhè nhẹ râm ran
phía bụng dưới đã có thể cảm nhận được vị trí của vết mổ. Phải rồi, Chị vừa bị
cắt bỏ bộ phận quan trọng nhất của thiên chức làm mẹ. Chứng bệnh u xơ dạ con
quái quỷ đã dẫn đến cuộc phẫu thuật này. Với người bác sĩ phẫu thuật, chẳng
qua đây cũng chỉ là một ca mổ bình
thường giữa hàng trăm, hàng nghìn lần đưa dao can thiệp vào cơ thể người bệnh.
Nhưng với người đàn bà như chị, thế là chấm dứt những mong đợi làm mẹ, chấm dứt
những phập phồng trông đợi. Và hơn thế, đó có phải là dấu chấm hết của những
giấc mơ yêu thương đôi lứa, kết thúc những trông đợi hân hoan của hạnh phúc làm
vợ, của thiên chức làm mẹ? Phải, thế là hết! Chị yêu, đã yêu thật nhiều nhưng
sẽ khó, rất khó thậm chí có thể là không bao giờ những yên ấm gia đình chồng vợ
đến với chị được nữa. Mà cho đến lúc này, chị đã được làm vợ ai đâu! Ở đâu đó
ngoài kia, ở rất xa nơi này người chị hằng yêu dấu hồi nào đâu biết được ca
phẫu thuật bình thường này?! Và Anh cũng đâu biết, ca mổ đã lấy đi từ cuộc đời
của Chị những gì? Chị biết chỉ mình chị phải chịu đựng điều kinh khủng này. Và
mang nó suốt đời, đóng kín niêm phong niềm mong ước đàn bà, có chồng và có
những đứa con. Nước mắt tràn mi, chị nghiêng mặt bên gối, để mặc những dòng
nước mắt tiếc nuối pha chút tủi hờn thấm loang trên mặt vải chiếc gối mềm.