(Kỳ 27)
(Tiếp theo kỳ trước)
.......
Thằng Đán biết được chiếc xe bắt đầu
chuyển bánh là nhờ một cú lắc nên thân khiến gã choàng tỉnh sau giấc ngủ mê
mệt. Dù đã được cột dây vào thành xe mà những cú xóc, lắc… "hứ… hự"
vẫn làm hắn phát hoảng. Chiếc xe chuyển bánh trong tiếng va đập chói tai của đủ
thứ rung lắc, rời rã của những khung, những sàn, những bệ tưởng có thể rời rụng
ngay ra được. Nếu ông Tưởng không "bó" hắn vào khung vách sau ca -
bin bằng dây, hắn có thể rơi lọt xuống đường bất cứ lúc nào. Trời sáng mờ, nặng
trĩu sương rừng. Song từ cái chỗ được coi là an toàn của mình, gã vẫn nhìn thấy
những lỗ chỗ sàn xe, những thanh gầm rung bần bật ngay dưới chân. Nhìn ra phía
trước chỉ thấy mờ sương. Nhìn về phía sau, dưới ánh sáng mờ của chiếc đèn gầm
thì chỉ thấy từng vầng bụi dở đen dở vàng cuộn lên sau xe. Mù mịt, rung lắc
nghiêng ngả. Bụng nghĩ thôi thì phó mặc cho "ông giời", nhưng dạ cứ
bồn chồn vì không biết cái cối xay có bánh này liệu có nghiến thêm cả mình dưới
nền đường không, nếu vô phúc…tuột ráo cả mớ dây buộc ngùng ngoằng này.