Một năm trước đây, những ngày
này, gia đình chúng tôi rong ruổi trên dường vào Thành cổ Quảng Trị với hy vọng
biết được nơi em trai tôi ngã xuống. 81 ngày đêm bom đạn khói lửa, em tôi và
các đồng đội dũng cảm của chú ấy đã đem máu của mình nhuộm đỏ dòng sông Thạch
Hãn. Khi đó, chắc không một ai trong những sinh linh trinh trắng ấy biết rằng,
thân xác của họ để lại dưới dòng sông lạnh lẽo sau hơn bốn mươi năm lại mỗi lúc
mỗi linh thiêng. Hàng triệu, hàng triệu lượt người đã đến bên dòng sông định
mệnh ấy để khóc thương thân nhân của mình, để thả hoa thắp nến, đốt nén tâm
nhang nghi ngút khói hương giữa trời xanh, sông nước Thạch Hãn. Để ngậm ngùi
đọc bốn câu thơ hàm xúc của người lính Lê Bá Dương, người từng đứng cùng chiến
hào đẫm máu năm nào viết cho những linh hồn đồng đội bất tử:
Đò lên Thạch Hãn ơi
chèo nhẹ
Dưới sông còn đó bạn
tôi nằm
Có tuổi hai mươi
thành sóng nước
Vỗ yên bờ mãi mãi
ngàn năm.
Giờ
đây, xem lại những khuôn hình ghi lại những khoảnh khắc trĩu lòng cùng người
thân đi kiếm tìm nơi em trai mình ngã xuống, tôi càng thấm thía hơn bốn mươi
năm xa biệt thân xác em tôi giữa sóng nước xa vời Thạch Hãn. Nay tôi tập hợp
lại những hình ảnh đó, đưa lên trang Blog này để trò chuyện với linh hồn em
tôi, ngõ hầu từ dưới đáy lòng sông, em tôi nhận được niềm thương xót vô vàn của
Bố, Mẹ (nay dù khuất xa ngót chục năm trời) và chúng tôi anh chị em, con cháu trong nhà. Như một nén
hương giữa vạn triệu nén hương các thân nhân gia đình liệt sĩ, những ngày này
đang thành kính đốt lên để dẫn những linh hồn từ mờ xa gần lại với người thân.
Chúng
tôi xin mãi gửi máu xương và linh hồn Em tôi
cho đất trời và bà con cô bác bên dòng Thạch Hãn chăm sóc.
Xin trân trọng biết ơn.
cho đất trời và bà con cô bác bên dòng Thạch Hãn chăm sóc.
Xin trân trọng biết ơn.